Câu trả lời là không, bởi không có tượng đài nào đẹp, rõ nét và sinh động hơn tượng đài về biển Đông. Bởi đây là kiểu tượng đài mà ở đó hàm chứa mọi yếu tố xây dựng nên nó, từ người mẹ ôm con, máu dính bê bết và cố gắng khom lưng để che con mình khỏi dính những đòn thù trong cuộc tuần hành kêu gọi bảo vệ biển cho đến những mẹ già lưng còng đi bán từng tấm vé số dưới nắng mưa để mang về số tiền khổng lồ cho ngân sách nhà nước trong đó gồm cả tiền thuế của các mẹ, những ngư dân bỏ mình trên biển vì làn đạn của kẻ xâm lăng, những người lính không tên tuổi của quân đội Việt Nam đã bỏ mình trên đảo Hoàng Sa, Trường Sa… Đây là những tượng đài chưa từng xây dựng và mãi mãi sẽ không được dây dựng dưới chế độ Cộng sản.
Nhưng, mặc dù không tốn một mảng hồ hay một nhát đục nào, những tượng đài này vẫn cao chất ngất, đẹp hiu hắt và buồn lẫm liệt trong tâm hồn Việt Nam. Những tượng đài chưa bao giờ và cũng không được phép cất lên tiếng nói theo kiểu “Việt Nam cực lực phản đối hành vi xây dựng phi pháp của Trung Quốc trên đảo Trường Sa và Hoàng sa, yêu cầu Trung Quốc điều tra và đền bù cho các tàu Việt Nam bị đâm chìm trên lãnh hải Việt Nam…”. Nhưng chính cuộc đời cùng khổ cũng như những nỗ lực đấu tranh cho độc lập, dân chủ và tự do Việt Nam hoặc âm thầm đóng góp ngân sách quốc gia bằng mồ hôi, nước mắt và cả máu xương của họ đã toát lên vẻ đẹp của một tượng đài không tên tuổi.
Cho đến thời điểm hiện nay, khi mà Tòa Trọng tài thường trực Liên Hiệp Quốc (PCA) đưa ra phán quyết cuối cùng về đường lưỡi bò chín đoạn và vùng nhận diện phòng không ADIZ của Trung Quốc là phi pháp, không đúng tinh thần UNCLOS. Và phản ứng với phán quyết này, Trung Quốc không ngần ngại đưa ra lời lẽ vu khống, cho rằng các thẩm phán của PCA đã nhận lương “từ một quốc gia nào đó chưa xác định” để rồi kết luận đây là phán quyết không có tính công bằng, không có giá trị… Thì chính quyền Việt Nam đã làm được gì?
Tất cả những động thái sau phán quyết của Tòa Trọng Tài đều cho thấy cách hành xử của giới lãnh đạo Cộng sản Trung Quốc cũng như một số văn nghệ sĩ đỏ của họ vẫn còn đậm chất ấu trĩ, hồ đồ và không biết lẽ phải. Nhưng sâu thẳm bên trong của nó là sự sợ hãi của những kẻ hèn.
Bởi thói quen và bản chất của kẻ hèn bao giờ cũng ỷ mạnh hiếp yếu và luôn dựa dẫm vào lòng tốt của người mạnh hơn mình. Việc Trung Quốc bất chấp những qui định quốc tế về biển Đông mà họ cũng là một thành viên tham gia, phê chuẩn để lấn áp các nước yếu hơn như Phi Luật Tân, Việt Nam và sẵn sàng dùng lối hành xử côn đồ để giành đảo với Nhật Bản, giành biển với Ấn Độ và không ngại đụng độ với bất kì quốc gia nào để thỏa mưu đồ bành trướng.
Và khi khoa học lên tiếng, lịch sử và công lý lên tiếng để phân định đúng – sai, chính quyền Cộng sản Trung Quốc lại một lần nữa giở bổn cũ, một mặt đi tìm sự ủng hộ của các nước kém phát triển, phần khác lại tuyên bố không công nhận phán quyết của Tòa Trọng Tài. Các nghệ sĩ nước họ thì lên tiếng bảo vệ đường lưỡi bò và ADIZ… Câu chuyện biển Đông đến hồi li kì, vậy nhà cầm quyền Việt Nam đang làm gì?
Câu trả lời là nhà cầm quyền Việt Nam đang chuẩn bị xây một tượng đài hai cha con ông Nguyễn Sinh Sắc và Nguyễn Tất Thành tại thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định, đã và đang phê duyệt cho hàng chục tượng đài khác tốn kém hàng trăm ngàn tỉ đồng trong lúc nhân dân đang khốn khổ, đời sống kinh tế khó khăn, miền Trung đang rên xiết vì biển chết, hải sản chết.
Nhà cầm quyền Việt Nam đã tươi cười bắt tay với Formosa để nhận tiền đền bù vụ xả độc ra biển miền Trung với giá 500 triệu Mỹ kim và kêu gọi nhân dân hãy độ lượng, hãy vui vẻ để kẻ ác tiếp tục giết mình, đừng kiện tụng nữa. 500 triệu Mỹ kim, nếu mới nghe thì thấy có vẻ to tát với một nước nghèo như Việt Nam. Nhưng một khi chia đều nó cho hơn năm triệu người gồm ngư dân, người buôn bán hải sản, chủ quán hải sản, người đan lưới, người đóng và bảo trì tàu thuyền… của bốn tỉnh miền Trung thì mỗi người chưa được 100 Mỹ kim. Số tiền này không đủ sống một tháng chi tiêu của các ngư dân nghèo, thậm chí không đủ nửa tháng chi tiêu nếu có thêm chuyện đi giỗ chạp, cưới xin hay tiêu xài rộng tay một chút.
Nhưng cũng đáng kinh ngạc là nếu chia đều số tiền này cho hơn 5 triệu đảng viên Cộng sản hiện tại, mỗi đảng viên sẽ được gần 100 Mỹ kim, số tiền này không đủ cho họ nhậu hai lần nếu là đảng viên cấp xã, không đủ cho đảng viên cấp huyện nhậu một bữa và chưa được nửa bữa nhậu của đảng viên cấp tỉnh, nếu là cấp trung ương, nó không đủ một phần tư bữa nhậu của một đảng viên. Đáng sợ hơn nữa là nó chưa được một % của một đêm ăn chơi của các cậu ấm, cô chiêu nhà quan!
Điều này cho thấy mức độ tàn phá đất nước, ăn hại và lũng đoạn ngân sách quốc gia của đảng Cộng sản Việt Nam thật là khủng khiếp. Họ chỉ cần ngưng một bữa nhậu cuối tuần thì đã có đủ số tiền bằng với tiền đền bù mà họ đã nhận từ Formosa, mà họ đã cho rằng suốt 84 ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên để đấu tranh mới có được nó. Điều này cho thấy tính giảo hoạt cũng như bản chất lừa mị của nhà nước Cộng sản đã đến đỉnh, không còn gì để bàn thêm!
Và điều này cũng lý giải vì sao nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam một mặt dửng dưng trước câu chuyện biển Đông, phản đối chiếu lệ, mặt khác thả sức đàn áp, bức hại người yêu nước và lên tiếng đấu tranh cho nền độc lập, tự do đích thực của Việt Nam. Và cho đến khi Tòa Trọng Tài chính thức tuyên bố kết quả phán xét về biển Đông thì mới bắt đầu trở đũa, một mặt cho đám văn nô lên tiếng ủng hộ kết quả phán xét, mặt khác bắt đầu lớn tiếng (trong chừng mực Trung Quốc không phản ứng mạnh) về vấn đề biển Đông. Nhưng gì thì gì, chuyện xây dựng tượng đài tốn kém, chuyện treo các băng rôn, biểu ngữ và tổ chức những sự kiện vô thưởng vô phạt, tốn hàng núi tiền của nhân dân vẫn không chịu dừng.
Bởi cũng giống như Cộng sản Trung Quốc, Cộng sản Việt Nam cũng có đầy đủ tính giảo hoạt, man trá và hèn nhát. Họ cũng sẵn sàng đạp đổ mọi giái trị để được lợi cho đảng, cho từng cá nhân trong đảng và bất chấp mọi thủ đoạn. Nhưng họ cũng sẵn sàng quì mọp, van xin và dựa dẫm trước kẻ lớn mạnh hơn, thậm chí họ cũng sẵn sàng hất bỏ đảng Cộng sản Trung Quốc nếu như nước này bị bao vây, cô lập và sự chi phối của Mỹ ở khu vực Thái Bình Dương ngày càng lớn mạnh.
Chính vì sợ hãi nhân dân, sợ hãi sự thật và sợ hãi cả lý do tồn không chính danh của mình, nên việc xây tượng đài chế độ lúc nào cũng là cần thiết mặc dù điều đó phi lý. Và những tượng đài đó chưa bao giờ mô phỏng được những tượng đài trong tâm hồn nhân dân. Bởi nhân dân luôn bị đẩy ra ngoài tường rào của các tượng đài.
Viết Từ Sài Gòn
Blog RFA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét