Tượng đài TBT Lê Duẩn ở Đông Hà, Quảng trị |
( trích hồi ký Đèn kéo quân năm 2015)
- Em chào Anh ạ! Em xin lỗi vì đến muộn. Nhưng kẹt xe quá, từ chỗ em lên Ciputra mất hơn 2 giờ đồng hồ, không thể tưởng tượng nổi.
- Không sao , không sao…cậu ngồi xuống đi. Thế mới có câu: Hà Nội không vội được đâu. Tớ bảo bà nhà thư thả rồi đến Phủ dâng hương, chứ đằng nào rồi cũng chen chúc. Vào sớm người đời hay để ý.
Nghe bác „Nguyên“ khề khà anh yên tâm hẳn đi.
Vừa đi chuyến công cán vào miền Trung tìm tư liệu trở về Thủ đô. Chưa kịp nghỉ ngơi cho hoàn sức sau chuyến đi dài ngày dọc các sông núi miền Trung thì anh nhận được tin nhắn của bác „Nguyên“. Bác bảo có việc gấp, đến nhà bác ngay.
Anh cũng biết. Gấp gì đâu, chẳng qua bác quen miệng như ngày còn chức quyền. Về hưu, buồn, gọi đến để tâm sự chứ có việc to tát gì nữa đâu.
- Cậu đã đọc xong và tu chỉnh bản phát biểu góp ý của tớ chưa đấy?-Giọng bác sang sảng.
- Thưa bác, em đã xem kĩ, bài hay, cô đọng, toàn là những đúc kết quý báu cho lớp sau ạ- Anh cẩn trọng rút tập lấy từ trong cặp đua trao cho bác „Nguyên“- Về nội dung thì hoàn toàn hợp lý, nhưng…
- Nhưng sao? Có vấn đề gì nhạy cảm à?- Bác hỏi gay gắt.
- Dạ, thưa không nhạy cảm, cũng chẳng sai quan điểm, chỉ có điều là cú pháp thôi ạ.
- Tớ không hiểu lắm. Cậu giải thích rõ thêm nào?
- Thưa bác, bài bác viết dài và câu cũng hơi…dài ạ. Giả sử bác ngắt câu, xuống dòng, sử dụng đúng dấu chấm, phẩy. Nếu tiểu ban nhận bài của bác thì họ cũng thích. Giả sử bác có đọc thì lên bổng, xuống trầm nghe thấm ạ.
- Cậu thế mà khá. Hồi xưa lẽ ra về bên tớ có hay không? Đằng này cứ bám cơ quan.
Câu chuyện đáng lẽ cũng có thể kết thúc được. Anh muốn khép lại. Nhưng vô tình hỏi sang câu chuyện lấy phiếu tín nhiệm của các anh lãnh đạo Thủ đô. Anh than phiền cây xanh bị chặt, rồi đường tắc đi lại quá vất vả. Anh bảo:
- Thưa bác, em thấy ông Thảo gần hết nhiệm kỳ rồi mà cũng chẳng giải quyết được quy hoạch thành phố. Càng làm càng rối. Nhà „ dị dạng“ mọc nhiều quá. Hồi mới lên ông tuyên bố này nọ, thế mà mèo vẫn hoàn mèo.
- Biết gì, biết gì mà làm- tiếng bác thủng thoẳng.
- Sao ạ, anh Thảo dân kiến trúc học ở Ba Lan mà bác?
- Hừm! Lưu ban, lưu ban thì biết gì mà làm.
Anh thấy cũng ngại khi các bác lớp trước nói về nhau nên nhấp nhổm uống chén nước xin phép về. Nhưng bác „Nguyên“ lại khề khà:
- Lâu ngày tớ cũng chưa về trong ấy. Mấy đợt về thăm các địa phương thì toàn gặp thời tiết xấu. À này có lần ấy mà, tớ về Vinh ra quảng trường ông Cụ. Nhìn tượng ông Cụ thảm quá, không trách gì quê Bác nghèo là đúng.
Anh hơi ngạc nhiên. Sao lại tượng ông Cụ lên quan gì đến kinh tế?
- Thưa bác, sao ạ? Em thấy Vinh có quảng trường cũng được chự ạ. Ngày hội, ngày lễ dân thành phố có chỗ trống mà chơi.
- Không tớ nói là tượng Bác chứ. Tay ông Cụ như muốn túm chặt lại cái túi sợ mất, cổ ông Cụ lại hơi rụt lại nhìn Bác như người …Tớ nói là thằng tạc tượng ấy nó có chủ ý gì không, mà hồi ấy địa phương lại duyệt mô hình cái kiểu ấy. Này, này tớ vào hôm mưa, mấy lá cờ thấm nước nó rũ xuống…thảm lắm, thảm lắm. Tớ có chụp mấy kiểu ấy.
- Bác cũng chụp kiểu ấy à?
- Ừ, cũng …„ phản động“ phết. Nhưng chưa phản động bằng khi vào Quảng Trị. Tớ đến chỗ tượng đài ông Duẩn. Tớ rê ống kính vào ông…nhưng „ cho“ ông ấy lọt vào cái cột cờ phía sau cơ. Hay là cái chỗ đấy. Dân dã gọi kiểu ấy là „ dựa cột“ đấy,hơ hơ hơ….
Anh vốn là người nghiêm túc, rất ngại đùa cợt theo kiểu ấy. Lễ phép chào bác vốn „nguyên“ trung ương ủy viên 3 nhiệm kỳ liên tục ra về.
Cửa điện đồ sộ nhà bác khép lại mà tiếng cười vẫn văng vẳng đuổi theo.
Hơ hơ hơ…
Nguồn: panoramico.com
(FB Dân Choa)
(FB Dân Choa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét