Gã đang nằm miên man suy nghĩ thì có tiếng mở cổng sắt để đưa cơm tù vào. Hôm nay ngày lễ nên trại nghỉ làm việc, chỉ có trực ban quản giáo và tù có án làm lao động quét dọn sinh hoạt. Tù có án muốn ở lại trại này thì án phải dưới 5 năm và có hạnh kiểm cải tạo tốt.
Lon nhựa đựng cơm trong tù gồm có ba ngăn, một đựng cơm, một đựng canh và 1 nắp nhựa ở trên đựng thức ăn mặn. Tiêu chuẩn ăn của tù 1 tháng là 17kg gạo tẻ thường; 0,7kg thịt; 0,8kg cá; 0,5 kg đường loại trung bình; một cân muối; 15kg rau xanh; 0,75 lít nước mắm; chất đốt tương đương 17kg củi hoặc 15 kg than. Phạm nhân lao động nặng nhọc, độc hại có thể được tăng thêm 15%.
Theo đánh giá của gã thì trại giam không ăn bớt tiêu chuẩn của tù trong này như gã hay nghe nói về các trại khác. Nhưng đồ ăn căn tin mà tù mua bằng tiền lưu ký thì giá mắc bằng 1,5 lần giá bên ngoài. Tù nếu không mua thì nhịn vì không cho gửi đồ ăn thăm nuôi. Có thể mua từ trái ớt tươi cho đến các loại món ăn cơm để dành ăn dần được như khô chiên, thịt cá kho..nhà bếp tù cũng làm mặn để lâu được.
Sau này gã có tiền thăm nuôi thì gã chỉ mua mỗi món khô cá lù đù chiên, nó mặn chát nhưng để lâu không hôi mốc, và ăn có chất dinh dưỡng, với thêm ớt tươi. Gã dè sẻn vì còn mua đồ gửi cho ông 6, và cũng không muốn người yêu tốn kém quá cho mình, bên ngoài có hàng trăm thứ chi phí cô ấy phải lo.
Buổi sáng thì tù muốn ăn mì gói sáng thì đặt mua nước sôi, 1 ngày 2000, 6h30 là quản giáo xách bình thủy đi phát nước sôi tận buồng. Tuần nào gã có mua thêm mì gói thì quản giáo cho gã miễn phí, họ biết gã không có tiền nhiều. Gã chỉ mua loại mì gói 20 vắt trong bao 1kg, cho rẻ tiền và ăn được nhiều.
Hôm nay thì gã chưa có thăm nuôi. Sau này cô người yêu gửi tiền vào thì thứ 2 là quản giáo phát phiếu mua hàng và bút để ghi rồi họ thu giấy bút lại. Trong buồng giam không cho để lại bất kỳ vật gì cứng hay sắt nhọn, tất cả đều phải dùng đồ nhựa kể cả muỗng ăn cơm. Thứ năm thì chiều tầm 15h giờ là phát lại đồ đặt mua, có cả sách báo, truyện đọc nếu tù mua hay thuê.
Báo thì không có các loại báo nói nhiều về tiêu cực xã hội như Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Công An..chỉ có các loại báo chí vô thưởng vô phạt như Thể Thao Văn Hóa, Thế Giới Mới, Nhân Dân...Nhớ đến đây gã lại nhớ thiếu úy quản giáo, anh ta hay gom các báo chí cũ của các tù khác bỏ ra cho gã.
Ốm đau thì có y sĩ của trại lên hỏi khám tận buồng giam. Trong trại gã thấy có cô này duy nhất là nữ, có lần gã sốt nặng bỏ cơm mấy ngày liền thì trại phát thuốc, thay cơm bằng cháo ăn với dưa mắm. Gã thấy thuốc uống lâu khỏi, gã báo đổi thuốc thì quản giáo nói tiêu chuẩn tiền thuốc 1 tù là 5000/tháng, thuốc mắc tiền làm sao mua.
Gã nhớ tối qua giao thừa tết Dương Lịch, gã nhớ nhà quá gã hát um sùm, tới chừng gã hát bài "Đảng đã cho ta một mùa xuân ở trong này" thì anh chàng thượng sĩ quản giáo thò đầu vào nạt gã im lặng "Bố khỉ ông, vào đây rồi mà còn hát mấy cái đó, ông không sợ chết nhưng phải nghĩ cho bọn tôi bị kỷ luật chớ", thế là gã cười ha hả với anh ta rồi chuyển đề tài. Quan hệ cũa gã và các quản giáo to nhỏ của trại cũng hòa nhã thân thiện.
Gã mở lon cơm ra thì thấy có món...bò kho, dù đã nguội ngắt nhưng thơm phưng phức. Vốn ăn con ruốc và củ cải mặn kho gần 3 tháng qua, hôm nay gã thật sự bất ngờ..và nhớ ra hôm nay tết Dương Lịch, người ta cho tù khẩu phần gấp 2 ngày thường về giá trị.
Có lẽ đó là khẩu phần bò kho ngon nhất đời của gã, dù nó chỉ có 4 miếng thịt mỗi miếng bằng nữa ngón tay cái, loại thịt bò vụn rẻ tiền, 3 miếng carot xắt tròn. Gã nhớ mình đã vét sạch đến cả cây sả nấu kèm bò kho. Mọi khi cơm là gã chia hai phần để ăn được nhiều cữ,nhưng thôi hôm nay ngon, gã ăn sạch, khuya đói thì ăn nhiều đậu phộng chút. Sống trong tù phải khép mình vào kỷ luật ăn uống, không thì đói chịu không nổi.
Ăn xong gã lại ô cửa thông hơi nhìn ra sân trại giam, gã nhớ cô người yêu, nhớ bạn bè đồng nghiệp, cũng ngày này năm ngoái, gã còn tụ tập lính tráng trong phòng quản lý khách hàng ăn nhậu cả ngày, tiền tiêu không phải nghĩ.
Gã cắn môi mà nước mắt chảy dài xuống ô cửa sắt, gã thấy mình có lỗi với cô ấy nhiều quá. Cứ những ngày lễ tết là gã lại nhớ nhà hơn ngày thường.
1/1/2017, gã dắt con gái đi ăn bò kho, gã tự hỏi những anh chị em như Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Văn Đài, Lê Thu Hà, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh...hôm nay có ăn bò kho không ?
***
Gã ngồi trước sân hóng mát bên ngoài buồng giam, sáng nay bóng đèn buồng giam của gã bị hư, quản giáo đi tuần tra ca 5h sáng phát hiện và thay cho gã. Sau đó họ mở cửa thép cho gã ra hành lang hóng mát sớm. Ở lâu trong tù, từng làn gió mát cũng có giá trị của nó. Đã hơn 6 tháng rồi gã mới hít thở được không khí trong lành của lúc trời còn mờ sáng.
Nghe văng vẳng tiếng nhạc xuân đón tết vọng ra từ phòng trực ban quản giáo đầu dãy, gã thấy lòng chùng xuống "ai xuôi ngược khắp nẻo đường quê hương, nhớ quay về vui đón mùa xuân yêu thương.." gã lại nhớ cô người yêu. Gã lấy hai tờ biên nhận gửi tiền có chữ ký của cô cầm trong tay như cảm nhận hơi ấm của cô nó luồn vào cái lạnh lẽo của bê tông và các khung thép.
Gã nhớ lại những ngày đầu quen cô. Sau khi hết cấp 3, gã rời gia đình ra ngoài sống, tự làm và học, không phiền đến ai nữa. Gia đình gã vốn thế, mạnh ai nấy sống, không ai giúp ai nhưng cũng không ai phiền ai, gã mất mẹ từ năm 1 tuổi, nên mối dây liên lạc chắp nối những con chim đã bay xa khỏi cái tổ hầu như không có.
Ngay như chính hôm kia anh trai gã vào thăm gã, anh ta chửi gã là thằng ngu, làm phản động để phiền gia đình. Gã cũng thấy mình ngu thật, có gan đi làm "phản động" mà không chịu nghiên cứu, không có tư duy lớn, không biết nhìn và nghĩ xa đến các vấn đề lớn hơn ngoài mớ lý luận "tiêu diệt cộng sản"...nhưng bị anh trai chửi vào mặt như thế không dễ chịu gì.
Anh trai gã là người thành đạt, nếu gã chịu nhún nhận sai, nịnh nọt vài câu thì tiền thăm nuôi không phải nghĩ, nhưng gã đứng lên nói quản giáo sau này anh này đến thì gã từ chối gặp mặt. Gã lựa chọn thế để gã được yên ổn, nhưng gã đẩy cái gánh nặng nuôi tù lên vai cô người yêu. Sau khi anh trai về rồi, trong tù gã tĩnh tâm suy nghĩ, gã không biết mình làm thế là đúng hay sai. Nhưng dù cái gì đúng, với cô ấy, mình đã sai.
Sau một thời gian bôn ba, gã về ở với chị hai của gã, vừa đi làm vừa đi học thì gã quen cô, có 1 đứa con khi ba của nó đi Mỹ. Và vì để đi Mỹ nhanh, anh ta gạt bỏ mẹ con cô ra khỏi hoàn cảnh pháp lý cá nhân của mình. Rồi qua Mỹ thì quên mẹ con cô, sau này sợi dây chắp nối lại cho thằng bé là nhà nội của nó.
Gã và cô người thì sống lang bạt, người thì một mình nuôi con nên gặp nhau là dính nhau ghê lắm, vì cả hai đều là người tự lập, nên dễ hiểu nhau và yêu thương nhau. Trai mới lớn gái nạ dòng, cái hấp dẫn tình dục là không thể chối bỏ, cũng vì một phần như thế mà gã và cô gắn bó nhau sau khi hiểu đủ về nhau.
Khi đó gã đi làm quản lý nhãn hiệu cho một công ty hàng tiêu dùng của Mỹ. Lương tháng tính bằng USD chưa kể tiền ngoài luồng do các nhà cung cấp sản phẩm dịch vụ biếu xén. Và cũng từ đây gã...bức xúc thể chế.
Số là công ty gã làm tính triển khai một dự án học bổng kha khá dành cho nữ sinh học giỏi ở các trường cấp 2-3 trên cả nước, Trong cái nhìn khách quan, gã biết công ty làm thì công ty có lợi trước, nhưng xã hội cũng có lợi, nhưng bắt tay vào dự án đầu tay rồi gã khá bức xúc.
Tới chừng cái quỹ học bổng chính thức công bố ra đời, tổng giám đốc công ty gã hồ hởi bắt tay vị thứ trưởng của Bộ Giáo Dục trong buổi truyền hình trực tiếp hoành tráng thì số tiền lót tay để các quan chức cấp phép cũng hết gần chục tỉ từ cấp Cục, Vụ đến cấp lãnh đạo Bộ. Gã lấy làm ngao ngán, và từ đó sinh ra..bất mãn, rồi đi làm thì lửa đổ thêm dầu khi va chạm hệ thống càng nhiều. Bao nhiêu em nữ sinh sẽ có điều kiện vươn lên nếu gần chục tỉ thay vì chảy vào túi các quan chức ..của chính cái Bộ đi giáo dục người khác ?
Những chuyện đó gã về tâm sự hết với cô sau những lúc ái ân mặn nồng cuồng dại. Rồi từ thương mẹ gã thương con, gã cùng cô nuôi thằng bé khôn lớn, không phiền gì đến nhà nội thằng bé, vốn là việt kiều Mỹ. Chính vì vậy mà hôm nay gã ở tù, cô nuôi gã. Hai đứa không cưới hỏi nhưng tình nghĩa nặng nề.
Gã siết mạnh 2 tờ biên nhận thăm nuôi, như để nhớ lại những lúc hai đứa quấn vào nhau mỗi khi gã đi công tác xa theo dự án hàng tuần cả tháng mới về. Thằng tù thì cũng còn là thằng người, ăn uống thiếu thốn nhưng thèm đàn bà là phải có, mà kéo dài, nên nó càng âm ĩ dữ dội. Nhớ người yêu, nhớ vợ...cũng từ bản năng mà ra chứ đâu.
Cứ hai tuần gã giặt cái mền mỏng dính của trại giam phát một lần cũng là do mấy đêm gã nằm nhớ cô.
Tiếng chân của cán bộ quản giáo vào kêu gã ra hỏi cung, nụ cười toe toét của trung úy H sau gần 2 tháng không gặp cắt đứt dòng suy tư và cả..nỗi khao khát dồn nén của gã.
Nguyễn An Dân
(FB Nguyễn An Dân)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét