Ảnh minh họa |
Hai người, một người cụt một tay bán hàng xôi, còn người kia cụt hai chân, đi xe lăn, bán vé số. Có lẽ do hoàn cảnh đều cô đơn nên họ chơi thân với nhau.
…Tôi biết, ông cụt tay vợ mất, không có con…Còn ông bán vé số cụt hai chân kia, không có nhà, ban đêm tá túc ở trong chợ…Họ nói chuyện , có lần tôi ngồi gần lắng nghe, nhưng nghe được một lúc thì nản, vì hai ông toàn kể chuyện đánh nhau…rồi có lúc tôi thấy cả hai người kể xong một câu chuyện rồi cùng khóc…
…Nhìn nước mắt đàn ông chảy, hình như chậm hơn, đặc hơn…
Cũng có lúc thấy hai ông vui. Ông cụt hai chân ngồi xe lăn kiếm đâu được mấy lon bia, ít mồi nhậu, hai ông lai rai với nhau, ôm vai nhau thân thiết, tôi thấy cũng hay hay…Rồi cũng có lần, ông cụt một tay cãi nhau với ông cụt hai chân to lắm! Tưởng chuyện gì! Té ra ông cụt hai chân có vay của ông cụt một tay ít tiền, giờ trả lại, ông cụt một tay cương quyết không nhận…Thế thôi, mà hai ngươi cũng giận nhau mất một ngày: “ Tính ông ấy khí khái lắm ,không muốn ai thương hại!”. Ông cụt một tay kể với tôi : “… Chú mấy lần mời ông ấy về ở chung nhà cho vui. Giờ chú chỉ có một mình, ông ấy ở với chú, chú có bạn, còn ông ấy khỏi phải ra ngoài chợ để ngủ…Nhưng dứt khoát ông ấy không nghe!”…
…Đến khi ông cụt một tay ốm nặng, tôi đưa ông vào viện hỏi, bảo hiểm y tế, ông không có. Hỏi sổ thương binh, ông lắc đầu: “ Trên đường ra lại miền bắc, bị thất lạc cả, làm lại, nhiêu khê lắm, rồi vợ mất…chán càng chán! Từ đó đến giờ …có ai công nhận chú là thương binh đâu! May còn bạn…”. Ý chú nhắc đến ông cụt hai chân đi xe lăn kia. Mà cũng tội, ông cụt hai chân đi xe lăn, ngày bạn đau, bỏ hẳn việc đi bán vé số, vào chăm sóc. Ông tiết kiệm được ít tiền, gói gém để sau xe, vì bạn, tiêu sạch…
Tôi đang đi công tác thì nhận được điện thoại của ông cụt một tay:
- Con ơi! Bạn chú mất rồi…chú không thiết sống nữa!
Sao lại nhanh, đường đột như thế! Tôi vội phóng về.
…Ngày giỗ vợ mất, ông cụt một tay mời ông cụt hai chân đến dự. Gọi đám giỗ cho to chứ cũng chỉ vài người thân quen. Ông cụt hai chân, vì bạn, muốn ra chợ mua thêm một số đồ để lên bàn thờ cho có lễ, có nghĩa…có ai ngờ! Một chiếc xe hon đa của hai thanh niên phóng nhanh, tông vào chiếc xe lăn của ông.
Thế là ông đi!
Dẫn tôi đến ngôi mộ của bạn, nước mắt ông cụt một tay rơi lã chã, giọng đau đớn:
- Con biết không? Hoàn cảnh của chú ấy rất tội. Chú ấy và chú cùng tham gia mặt trận Bình Long, khác chăng, hai người ở hai bên chiến tuyến. Chú ấy bị thương, cụt hai chân, gia đình vượt biên, chết tất cả. Chỉ còn mình chú ấy, sống vât vưởng, không nhà, không cửa, không tiền bạc… nhưng khí khái lắm! Còn chú, cháu biết rồi, cụt một tay…nhưng chế độ chính sách cũng không! Sống có hơn bạn chú đâu…May ,chú và chú ấy gặp nhau, hiểu và thương nhau. Còn bây giờ…chú ấy mất, chú dựa vào ai!
Ông cụt một tay lại khóc.
Trần Kỳ Trung
(Blog Trần Kỳ Trung)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét