Ảnh minh họa |
... Ông đang căng óc, như nín thở chờ kết quả kiểm phiếu. Một giây bây giờ bằng một giờ, sốt ruột! Thế mà thằng thư ký hình như không biết điều ấy, chạy vào nói nhỏ với ông: " Chị điện, anh lại tắt máy, buộc chị điện cho em, ông nặng lắm, bỏ dây ra là ...". Ông tức mình : " Tao biết rồi, tuyệt đối mày không nói chuyện này cho ai biết...!" Bố ông đang hấp hối, biết vậy nhưng ông tắt điện thoại để đầu óc không phân tán ,chuyện nước sôi lửa bỏng như thế này, mọi chuyện phải bỏ ra ngoài hết. Ông đang ngóng mọi tiếng động phía sau phòng kiểm phiếu kia! Ông lo chứ, tiền thúc chổ này, ấn chỗ kia, đủ cả! Ân huệ mưa móc, ông hứa ,không phải chỉ bằng tiền mà cả bằng :" Chú ủng hộ anh, anh sẽ bố trí con của chú ở chức này...". " Tìm cách gạt thằng đó ra, chú sẽ được anh bố trí cho chức này...".
Không lẽ cắt máu để làm tin, nhưng lời hứa ông, ông cố thể hiện không phải hứa cuội. Mấy thằng"đệ" trung thành đều thề, bằng mọi giá, số phiếu của ông sẽ trúng cao nhất. Nói là như thế, nhưng cũng không thể tin được, biết đâu chỉ cần ông vắng mặt một giây thôi...kết quả sẽ khác.Ông phải ở đây !!! Thằng thư ký lại chạy vào nói nhỏ : " Anh ơi! Chị điện cho em...chân ông lạnh lắm rồi...". Nghe vậy, ông trừng mắt:" Mày nói với bà ấy là tao biết...tý nữa tao sẽ về...".Nói xong ông lại hướng mắt vào trong. Sao kiểm phiếu lâu thế nhỉ ? Ông xem đồng hồ, quái lạ, chiếc đồng của ông là loại tốt mà sao kim giây lại chạy như rùa bò thế này? Thằng thư ký chạy ra, giờ chạy vào nhìn ông, định nói gì đó nhưng thấy ông chỉ tập trung, nó ngập ngừng...nửa muốn chạy ra, nửa muốn chạy vào...
Còn ông!
Khi bảng điện tử trước phòng kiểm phiếu bật lên, tên ông trúng với số phiếu gần như cao nhất. Tim ông như bật ra khỏi lồng ngực: " Phải thế chứ!".
Khi thấy thằng thư ký chạy vào, nó chưa kịp nói gì ông đã nói với nó, trong đầu vẫn lâng lâng: " Thôi, mày đừng nói nữa, tao về ngay... sướng quá!".
Trần Kỳ Trung
(Blog Trần Kỳ Trung)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét