Đại tướng không có chỗ trong lòng dân… - Tiến Bộ

Breaking

Home Top Ad

Post Top Ad

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2019

Đại tướng không có chỗ trong lòng dân…


Ông Lê Đức Anh tại kỳ họp quốc hội lần cuối năm 1997.

Sáng 22 tháng 4, ông Lê Mạnh Hà post vài dòng trên trang Facebook của mình về tình trạng cha ông - Lê Đức Anh, đại tướng, cựu Bộ trưởng Quốc phòng, cựu Chủ tịch Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam:

Tiến về Sài Gòn

44 năm trước đại tướng Lê Đức Anh chỉ huy một cách quân trong đội quân huyền thoại tiến về Sài Gòn thống nhất đất nước, mang lại hòa bình cho dân tộc.

Ông sẽ là người cuối cùng trong Bộ chỉ huy chiến dịch năm ấy ra đi mãi mãi.

Ông đang được các bác sĩ bệnh viện 108 chăm sóc tận tình.

Thông tin từ status ấy lập tức loang ra như dầu tràn song rất ít người Việt sử dụng mạng xã hội bày tỏ sự tiếc thương hay mến phục. Đa số công chúng tỏ ra hoan hỉ, hả hê. Tiếc nuối nếu có là chủ yếu là vì theo họ, cha ông Hà, sống thực vật chưa đủ lâu để đền tội.

Thậm chí ông Hà sắp mất cha, người ta vẫn vào và để lại trên Facebook của ông Hà những biểu tượng cho thấy họ thích thú trước thông tin ông thay mặt gia quyến cung cấp. Gần như toàn bộ bình luận trên trang facebook của ông Hà có nội dung thế này (1)…

Hoàng Huy Vũ: Các liệt sĩ Gạc Ma đã chuẩn bị ướp bia đón ông chưa?

Bình Thuận Lý: Thằng thớt (ông Hà) nên viết thực lòng như này: Mang lại hòa bình cho cả dân tộc, mang lại sự thịnh vượg cho gia đình chúng tôi và sự đói nghèo, lạc hậu cho toàn dân tôc Việt Nam. Ông là thằng đầu đảng cướp cuối cùng trong bộ chỉ huy chiến dịch cướp phá miền Nam năm ấy đã đi bán cmn (con mẹ nó) muối sau bao năm nằm ỉa trây đái dầm dề trả cái nghiệp giết chiến sĩ Gạc Ma và dân Campuchia vô tội ở Siêm Riệp.

Đỗ Văn Dũng: Một tướng ngu xuẩn khi mang súng đánh đuổi đồng bào mình ra biển và còn sang Tàu để cầu vinh. Muôn đời con cháu nguyền rủa loại tướng này.

Toan Nguyen: Thực tình chả muốn đại tướng chết, chỉ mong muốn “nó” dở sống, dở chết, sống thực vật cho nhân dân được nhờ. À quên, sao không kể công ơn đại tướng với bạn vàng Tàu cộng, vụ Gạc Ma 1988 nhỉ…

Đọc Để Hiểu: Tiến về Sài Gòn ta cướp sạch Sài Gòn dâng nước cho Tàu. Xuống chờ 64 chiến sĩ Gạc Ma hỏi thăm nhé.

Trương Anh Nguyễn: Tiến về Sài Gòn ta cướp nhà mặt tiền…

Hoang Nguyen: 64 chiến sĩ Gạc Ma đang chờ ông

Lưu Tường: Xuống đoàn tụ cụ Lê Chiêu Thống nhớ ghé hỏi thăm anh em Gạc Ma kẻo anh em tâm tư.

Anh Bay: “Thằng” đó chưa chết à? 64 ah em Gạc Ma đang chờ mày đó.

Tĩnh Lặng: A tì địa ngục đang chờ đón ông. Chúc ông xuống đó vui.

***

Ông Hà đã xóa status vừa kể. Status cuối cùng trên trang Facebook của ông Hà giờ là status được viết cách nay hai tuần về “Bác Đồng Sỹ Nguyên”. Chắc chắn ông Hà cũng như chị em của ông và các con, các cháu trong gia tộc không ngờ công chúng oán giận, khinh miệt cha mình, ông mình đến như vậy.

Chưa biết lúc nào ông Lê Đức Anh thật sự “nhắm mắt, xuôi tay”. Theo qui định hiện hành, chắc chắn sẽ có quốc tang, theo sau đó là quốc táng và song hành với quốc tang, quốc táng sẽ là tóm tắt công trạng, sẽ là những lời có cánh… song nhân tâm như thế thì cố gắn thêm động cơ phản lực vào những lời ấy, chúng cũng không thể… bay.

Cổ nhân từng bảo: Trăm năm bia đá thì mòn. Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ. Dẫu “ý đảng” cố cưỡng, “lòng dân” không chuyển. Thực tế như vừa diễn ra chẳng biết có đủ để cảnh tỉnh số ông này, bà kia đang ngất ngưởng trên những cái ngai rất cao hay không? Có đủ mở mắt để họ nhận ra mến phục, tiếc thương là những thứ không thể chỉ đạo.

“Công” hay “tội” đối với cả một dân tộc không phải cứ soạn thành nghị quyết là thành. Thời điểm “Tổ quốc ghi… có”, xác định những cá nhân đắc tội với tiền nhân, với đồng bào tưởng xa hóa ra lại gần hơn nhiều người tưởng. Nhân tâm, thái độ của công chúng đối với ông Lê Đức Anh là một bài học nhãn tiền.


Trân Văn
Blog VOA

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Post Bottom Ad