Truyện ngắn
Đoàn Hữu Hậu
Đoàn Hữu Hậu
Giáp Thìn năm ấy, nước dâng cao và dai dẳng cả xóm Phước An nằm giữa sông Tiền và sông Hậu,dân làng không còn cái gì để mà ăn . Bông điển điển vừa mới chớm nở cũng bị hái để mà nấu ăn . Ban đầu còn ăn cũ hủ chuối , về sau xắt cả cây chuối nấu cháo để ăn . Khi đã ăn hết chuối ,người ta xây cả củ hủ dừa . Cả làng không còn một cây gì có thể ăn được . Trẻ con , người lớn đều xanh xao vàng vọt , suốt ngày nằm là liệt trên những tấm ván kê cao, cầm cự với lũ để rồi chờ ...chết. Người ta thay phiên nhau chết . chết vì đói , vì bệnh tật . Một số ngưòi cố gắng nán lại từ đầu, nay không thể cầm cự nổi cũng phải ra đi tìm cái sống . Họ kéo nhau đi về phương nam .
*****
Dọc theo bên bờ sông sông Trẹm từ Vàm xáng trở vào dày đặt xuồng ghe . Chiếc nào dù to hay nhỏ người ta cũng làm cái mui để thay nhà ở . Họ là những người từ vùng trên chạy lũ . Trên mỗi chiếc “ nhà nổi “ có ít nhất là bốn con người . Hàng ngày bức dây choại ,đốn củi, kiếm mật ong để sống , làm cái nghề mà họ chưa biết bao giờ . Một số thì làm thuê mướn . Ai mướn gì làm nấy . Ban đầu còn có việc làm dần sau đó không ai thuê mướn, đến nổi làm công để được ăn bữa cơm cũng không có . Họ chuyển sang hái đọt choại và các thứ rau rừng để sống qua ngày .
Một buổi sáng nọ , trên một bãi đất cạnh gốc cây gừa cổ thụ tại vàm ngã bát,có một đám dân làng đang vây quanh hai người . Người đàn ông trạc trên hai mươi tuổi nghẹn ngào nói :
- Bà con làm phước ...Nhà cửa bị nước ngập .. . Cha mẹ đang bị ốm đau không có gì ăn đang nằm chờ chết trên ấy ... Em gái tôi ...Tuy không được đẹp cho lắm ,nhưng có tính siêng năng cần mẫn ... Nay gặp cảnh bần cùng,phải ...gả nó... Anh em ở đây nếu ai chưa có gia đình ...Có lòng nhân ...Xin nhận em tôi làm vợ ... Tuỳ hỷ , cho đàng gái được cái gì để ăn ...Tôi xin đại diện gia đình tác hôn cho em ...
Cô em gái tuổi độ hai mươi , tuy có tiều tuỵ ,nhợt nhạt bởi đói và kiệt sức, nhưng là cô gái đẹp . Cô có thân hình vừa vặn cân đối , nếu không bị đói vì thiếu ăn . Đôi mắt tròn , chân mày vòng nguyệt , lông mi dài .Đôi mắt ấy,nếu không bị lún sâu vì lo , mất ngủ , không ràn rụa nước mắt là một cặp mắt tuyệt vời .Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng ,má lúm đồng tiền .Nếu không bị hốc hác,không bị nhợt nhạt vì thiếu ăn ,mất ngủ , thì thần sắc ấy ở đây khó tìm ra cô nào có được .
Hồi đầu nãy giờ ,cô chỉ ngồi dựa vào gốc cây gừa khóc .Ban đầu còn khóc ray rứt ,đến khi anh nói xong cô khóc òa lên , nấc thành tiếng nghẹo ngào ,chua cay ,tức tửi ... Tất cả đều im lặng . Mọi người như có vẻ cảm thông . Một sự cảm thông sâu sắc trong đó có chứa đựng cái gì không bình thường . Giây phút nặng nề trôi qua . Có tiếng xầm xì :” Mầy đi ... Mầy á ... Tao thấy mầy được đó ... Đẹp quá đó mày ...”.
Bà Ba Tình,chuyên sống bằng nghề mai mối ở cái xóm nầy,luôn tự hào về cái tài cáp đôi trai gái ,nảy giờ không bỏ xót câu nào của người anh .nhanh chân chen qua đám đông, đến vỗ vai một người thanh niên :
- Tao thấy thằng Lâm mầy được đó. Con gái xứ nầy mầy không muốn . Thì đây đây nè con . Thiên duyên tiền định đó con . Mầy nhìn kỹ coi, có đứa nào bằng nó hông .. Nó xứng đôi vừa lứa với mầy đó . Cưới nó hạnh phúc cả đời đó con .Có tiếng một thanh niên :
- Đúng rồi !...Phải rồi đó Dì Ba ! ...Xứng với thằng Lâm đó !...
Lâm năm nay hai mốt tuổi , là một thanh niên bảnh trai có hạng ở xóm nầy .Năm lên bảy,mẹ mất cha anh đã gởi cho ngưòi Dì ở Thị Trấn Thới Bình nuôi cho ăn học. Học tới lớp 10 thấy cha một mình đơn chiếc ,anh bỏ học về quê sống với cha . Cha Lâm , ông Hai Chồn là một thợ săn nổi tiếng xứ nầy . Từ ngày vợ chết ông ở vậy nuôi con ,và dành hết tình thương cho thằng con . Ong dự định cưới vợ cho Lâm . Đã có tới năm chỗ được mai mối cho anh , nhưng cả năm cô đều bị từ chối khéo .
Nghe bà Tình nói vậy , Lâm đỏ mặt ấp úng . Bà tấn công tiếp :
- Tao sẽ bàn với anh hai tính luôn cho mầy .
Lâm càng ấp úng xấu hổ , lùi ra sau trong đám đông, biến mất .
*****
Ông Hai và BàTình đích thân mời hai người anh em về nhà .
Tối đến,bên ngọn đèn dầu sáng choang mọi người bàn tán chuyện đám cưới . Ý của ông Hai là nên làm cho kha khá , mời hết cả xóm , vì đây là đám cưới đưa con trai duy nhất . Nhưng ông anh trai bảo đừng , nên làm đơn giản, thật đơn giản .Nhà gái không nhận một vật gì gọi là sính lễ cả, chỉ xin nhận vài gịa lúa gọi là làm của hồi môn để mang về trong ngày mai . Ông Hai cố gắng nài nỉ ở lại chung vui đám cưới cho hai em , ít ra thì cũng phải uống vài ly rượu chúc mừng ,nhưng người anh nhất quyết từ chối . Đêm ấy mệt mỏi quá hai ngưòi anh em đều ngủ thiếp đi, người em ngả đầu vào ngực anh ngủ ngon lành . Lâm giăng mùng và tách hai người ra hai bên ,lầm thầm : “ Anh em lớn rồi mà sao tự nhiên quá! ...“
Sáng sớm người anh trai từ giả ra về. Ông Hai cùng Lâm vác mười gịa lúa xuống xuồng và tiển ra tận bến sông. Lâm và người em gái bơi xuồng theo đưa tiển . Tới ngả ba Vàm xáng nhin người em gái đang khóc nức nở .anh quay sang nói:
- Vì gia đình ,vì anh ...Em gáng ở lại !... Anh sẽ xuống thăm !... - Thôi tới đây được rồi - về đi .
Với tay nắm lấy xuồng anh, đang bơi song song cô bước nhanh sang xuồng, nắm chặt hai tay anh mà khóc nức nở. Hình như chưa lần nào trong đời chị khóc như thế nầy . Muốn nói lên điều gì đó, nhưng trong họng chị bị nghẹn, rồi gục đầu vào ngực anh . Người anh hơi bị hẫng vội nhẹ đưa tay đỡ chị ra, nhưng chị cố gắng ghì chặt vào .
Lâm nảy giờ trông thấy, trong lòng aý náy,dằn xúc động, thở dài nói :
- Hay là ...Cô về với ảnh luôn đi !...
Chị ngưng khóc,và thoáng nghỉ :
- ” Về luôn với ảnh ...Về rồi làm sao !? ...Về thì phải trả lại mấy gịa lúa nầy , sự sống của cả gia đình .. . Về để rồi chết đói cả đám hay sao ? !... Mình đã tính với ảnh rồi mà ... phải chấp nhận ... phải ở lại ... dù có ra sao đi nửa !...” .
Như có thêm sức mạnh , chị bước sang trở lại xuồng Lâm , rồi nói dứt khoát .
- Anh về đi .
Người anh trai tay chân như rụng rời , ruột gan như ai cào ai xé ,song anh vẫn cố gắng nại chèo khuấy nước .Được một đổi anh quay lại :
- Em gáng giữ gìn sức khỏe !...
Đưa mắt sang Lâm anh nói :
- Anh thương yêu trông chừng dùm em gái tôi ... Tôi cảm ơn anh !...
Chợt nhìn thấy cái miếu dưới gốc cây gừa cổ thụ tại ngả ba sông , toả khói hương , anh lầm thầm khấn vái cái gì đó .
Người em gái nhìn theo anh và khóc, đến khi xuồng mất hút, hai người mới chiụ bơi xuồng về .
****
Từ ngày về làm dâu nhà nầy, chị đổi tánh hẳn đi , ít ăn ít nói , âm thầm lặng lẻ. Lâm hết mực thương yêu vợ làm đủ mọi cách để chị vui . Công việc nào của chị anh cũng tiếp tay, từ việc cơm nước, giặt giủ, chăn nuôi đến lên rừng đốn cũi, nhưng sao chị vẫn trầm lặng .
Được cô dâu ngoan hiền, Ông Hai hết sức toại nguyện . Từ ngày có con dâu về nha, ông tăng cường gài chồn , đi săn . Lâm cũng siêng năng giăng câu , đặt lọp . Họ làm cật lực để dành dụm cho tương lai một gia đình sung túc . Ông thường nói với con dâu là sẽ để lại gia tài kha khá sau nầy cho vợ chồng. Và mỗi lần như vậy cô con dâu vẫn im lặng như không hề nghe thấy .
Ở đây bông tràm như nở quanh năm nên khó phân biệt biệt thời gian . Khác với cây cam, cây quít ở xứ chị, chỉ nở bông vào mùa xuân , nghĩa là sắp hết một năm . Nước sông trẹm ở đây luôn một màu đỏ, chảy chậm . Khác với nước sông trên chị , khi cuồn cuộn chở nặng phù sa, khi lắng sâu trong leo lẻo .Và thường là mỗi năm có một mùa nước nổi .
Đứa con trai của chị đã 3 tuổi rồi . Chị đặt cho nó cái tên là Nghĩa . Có lẽ chứa đựng một hàm ý gì đó . Suốt 3 năm trời vằng vặc ấy không lúc nào là chị không nhớ đến quê nhà, với bao hình ảnh thân thương . Nhất là những đêm nghe tiếng đàn vọng cổ bên kia sông vọng lại .Tuy có đôi lúc chị cảm thấy guôi ngoay bởi đứa con trên tay . Đã bao lần chị muốn về quê, nhưng cứ mỗi lần tính đi, thì lũ lụt trên ấy lại tràn về . Rồi đến khi có điều kiện về, thì lại mang thai . Hai năm trước đây, có hai lần người anh trai xuống thăm , báo cho hay đời sống ở quê nhà .Và mỗi lần xuống là vội vả ra về .
Thế rồi mới đây người anh lại xuống . Không như hai lần trước , lần nầy anh có vẻ gì bí mật hơn . Tranh thủ lúc không ai chú ý anh thỏ thẻ vào tay chị cái gì đó, chị trầm ngâm một hồi rồi gật gật đầu . Thế là anh ra về .
Từ sáng sớm, chị quần quật suốt ngày. Nào săp xếp lại cựa củi dự trù chụm cả năm , xay thính thắng nước đường thính hai hủ mắm , treo lại các dây khô cá sặc rằn, rào lại chuồng heo , đóng lại cộc hàng rào .. .
Đã hơn 11 giờ đêm, anh Lâm và bé Nghĩa đã ngủ say .bên ngọn đèn dầu đặt trên chiếc rương trong mùng ,chị vá lại cái áo ấm cho con . Nhìn đứa bé kháu khỉnh , mặt mày sáng rỡ thở đều đều , chị nhiú mày ,khom xuống hôn con , hai hàng nước mắt tràn ra rớt từng giọt trên khuôn mặt đứa bé .
Lâm trở mình thức giấc , nhắc chị .
- Má thằng Nghĩa ngủ đi , khuya lắm rồi . Làm cả ngày không mệt à ?! Ngủ đi sáng còn đi sớm .
Chị thở dài lặng lẻ , xếp lại quần áo của anh và bé Nghĩa đặt vào rương, nằm xuống ôm con . Nghĩa chợt thức giấc mở mắt trông thấy mẹ , hai tay sờ soạn vào ngực mẹ,rồi ngủ tiếp . Đêm ấy chị không tài nào ngủ được .
Lâm dậy sớm ,soạn những thứ đồ đạc đã chuẩn bị hôm qua cho chị mang về làm quà, nhưng chị không lấy cái gì hết , lấy lý do là đường xa, lượm thượm, cần gọn nhẹ , chỉ mang theo bộ đồ mà ba năm trước chị mặc xuống đây . Nể tình ông Hai lắm chị mới lấy can mật ong . Lâm cùng Bé Nghĩa đưa xuồng ra tới ngả ba Vàm Xáng để lên tàu . Ông Hai xuống tận bến tiển đưa và không quên căn dặn ,mau sớm trở về .
Xuống xuồng chị ôm con vào lòng căn dặn :
- Ở nhà Nghĩa ngoan nghen ! Không được cải lời ông nội với ba nghen ! Không chơi ở gần sông nghen ! Tới hàng rào dừng lại . Vắng má đừng khóc nghen ! ...Có ông nội với ba rồi !... Chị cố cầm nước mắt .
Bé Nghĩa nảy giờ tưởng ba má chở đi chợ nên hứng hở , giờ biết đưa mẹ nó sắp đi xa ,khóc hoảng lên.
- Má đi bỏ con hả !?... Hổng chiụ đâu ! . Không cho má đi đâu !. Con đi với má !...
Nó bấu chặt vào ngực áo chị, như không để mất chị . Chị rơi nước mắt :
- Má đâu có bỏ con !. Má đi về ngoại vài ngày má về !...
- Hổng chịu đâu !.... Con đi với má !...
- Con thương má ở nhà với ba , với nội .... Má thương con ! không bỏ con đâu !!! ...
Một hồi thằng bé không khóc nửa nó nói .
- Chừng nào về má mua đồ chơi cho con nghe ! .
- Ừ !... Má mua ! . Chị phát âm gần như không thành tiếng .
Đến bến tàu . Tiếng còi tàu hú in ỏi như thúc gịuc mọi người hãy chia tay , hãy ngừng lại .Thoáng nhìn thấy cái miếu nghi ngút hương ,dưới gốc cây gừa chị lầm thầm trong miệng :
- Thổ thần thổ địa chứng giám cho tôi vì hoàn cảnh phải dối con dối chồng .
Trao con lại cho chồng, chị nhanh nhẹn bước lên tàu .
Ôm con đứng dưới cấu tàu, anh còn căn dặn chị hãy về sớm . Tàu lui ra khỏi bến , chị vẫn đứng như trời trồng trước mủi, nhìn chăm chăm vào cha con . Thằng bé khóc óe lên vùng vẫy trong tay cha đòi theo mẹ, Lâm cố giữ con mà không cầm được nước mắt . Tàu quay đầu tăng tốc chạy ngược dòng về hướng bắc. Chị vẫn đứng đó hình như không nghe tiếng thuỷ thủ tàu nhiều lần nhắc nhở,hãy vào trông tìm chổ ngồi . Hình bóng cha con xa xa rồi nhỏ dần , đến khi mất hẳn chị mới vào bên trong tàu, tìm chổ ngồi .
Từ lúc trăng lưỡi liềm,đến tròn vành vạnh rồi lại lu và mất hẳn mà chị vẫn chưa về. Ngày nào Nghĩa cũng hỏi ba,má chừng nào má về và cứ nằng nặc đòi ba, phải đi tìm má nó . Lòng anh như thắt lại mỗi khi nghe con nhắc mẹ .. Nó có biết đâu rằng chính anh cũng nhớ chị không kém gì nó . Có điều là anh không biết nói sao với nó . Vì anh cũng thừa biết rằng cha anh ,cũng đang buồn nhớ con dâu mà chẳng biết nói với ai . Anh quyết định đi tìm vợ , tìm má thằng Nghĩa .Bé Nghĩa nhất quyết đòi đi theo . Cực chẳng đã anh phải mang nó đi cùng .
*****
Tới bến tàu Tiền Giang , Lâm gặp Chú Ba Quang, người cùng xóm đang đậu ghe gần đó bán tràm .Thấy có cháu gái trạc ba , bốn tuổi dưới ghe, Lâm gởi Nghĩa lại đó để tiện đi tìm vợ , dự định khi tìm gặp sẽ dẫn nó đến sau . Có bạn trang lứa để giởn chơi, Nghĩa thích chí ở lại .
Lần theo địa chỉ mà có lần nào đó chị đã nói hớ với anh . Vất vả lắm suốt hai ngày trời, cuối cùng Lâm cũng tìm được tới nhà Hương . Lúc này chị đang lui cui dưới bếp chuẩn bị bửa cơm chiều ,ông anh trai mặt mày tái mét bước vào .
- Anh ấy lên !?...
Chị buông rơi dao, hai tay run lập cập ... Một hồi thở phào chị nói .
- Tôi biết lắm , sẽ có ngày nào thôi mà !
- Bây giờ tính sau đây !? .Anh hỏi chị
- Cứ làm như đã tính ... Chớ biết sao ! .
Người anh trai nhanh nhẹn xách chai đi mua rượu.
Bửa cơm đưọc chiên thêm vài con cá rô ,cá tra nấu canh chua điên điển ,dưa bông điên điển .
Hai tay bưng câm cơm để lên bàn ,chị nói khẻ .
- Anh mới lên ... Con với ba vẫn khỏe ?
- Mình làm gì lâu vậy?! Bộ tính hổng về hả ?!...Thằng Nghĩa nó nhớ !...
Trên tay cầm chai rượu người anh bước vào ,rồi nhanh nhẹn ngồi ngay vào bàn, rót rượu ra ly .
- Lâu quá mới gặp lại . Hồi nào tới giờ chưa uống với nhau . Hôm nay vô...một bửa . Ngườianh đưa ly mời .
Từ hồi lấy vợ tới hôm nay mới đưọc uống rượu chung với ông anh ,nên tuy tửu lượng kém ,nhưng Lâm cũng “ đẫy”nguyên ly trả lễ . Một hồi coi mòi chiụ không nổi ,Lâm kiếm cớ từ chối nhưng ông anh cứ nài ép. Thế là vô... vô ...trăm phần trăn ... vô ...
Một hồi Lâm quẹo ngay tại chổ . Ông anh và em gái , người sốc đằng đầu , người cặp hai chân khiêng anh vào buồng trong . Vì đường xa mệt mỏi , chưa kịp ăn uống gì cả , Lâm say không còn biết trời đất là gì . Anh vật vả, ói mửa quằn quại trông thảm hại . Người anh gội đầu , người em vắt nước chanh , rồi nâng đầu Lâm lên , cho nước chanh vào miệng . Một hồi sau Lâm ngủ như chết .
Nửa đêm, Lâm giật mình tỉnh giấc. Dưới ngọn đèn sáng, anh ngơ ngác nhìn xung quanh. Hồi sau như chợt nhớ ra , anh nhíu mày ngồi bật dậy. Chợt thấy vài tấm hình rơi ra từ trong chiếc gối nằm,có thêu đôi chim bồ câu .Lâm cầm mấy tấm hình,đưa lên xem . Anh chợt giật nẩy người . Như không tin vào mắt ḿnh, anh bước lại cái đèn dầu trên bàn , một tay cầm xấp hình , tay kia run run dặn tim đèn cao lên . Anh nhận dạng rõ ràng, đây là những tấm hình chụp ngày đám cưới của Hương . Còn chú rễ đang nở nụ cười, vòng hai tay ôm chặt cô dâu , chính là “Người anh trai”. Thốt lên hai tiếng “trời ơi” , toàn thân run bần bật ,Lâm khụy hai chân xuống đất . Anh lẫm nhẫm .
- Tại sao ?! ...Tại sao như thế nầy được !?... Đây là sự thật hay trong mơ ?!... Lạy trời đây chỉ là giấc mơ ...Nhưng mà đây là sự thật !!! ... Khốn nạn !... Chúng mày lường gạt tao !... Tao sẽ giết chết chúng mày !!! ...Anh nghiến răng .
Nắm chặt bàn tay, anh nện mạnh xuống giường phát ra một tiếng rầm . Chưa đã, bật người dứng dậy, anh mạnh chân tung một đá vào vách buồng một tiếng bung . Miệng la lớn : “ Đồ khốn nạn !... Quân lường gạt !...” Vừa chưởi mắng anh vừa đấm đá túi bụi vào vách .
Vợ chồng chị Hương nảy giờ đứng ở ngoài, thấy vậy cả hai chạy vào quỳ dưới chân anh . Anh Điển, chồng chị Hương một nông dân hiền lành chất phác , đã ba năm trời vằng vặc làm gà trống nuôi con , lúc nào cũng canh cánh bên lòng hình ảnh người vợ ngoan hiền , hai tay ôm chặt hai chân Lâm miệng van lơn :
- Anh ơi !... Anh thông cảm thương cho gia đình chúng em ... Vì hoàn cảnh cửa nhà ngập lụt ,cả nhà sắp chết đói ... cùng đường phải làm như vậy !.. . Xin anh thương dùm !!!...
Hai con mắt Lâm trừng trừng nẫy lửa chỉa thẳng vào Điển . Và nhanh như cắt, anh thộp ngực áo Điển xiết mạnh , miệng phát ra từng tiếng :
- Hừ !... Ông anh trai đây à !? ....Đồ lừa gạt ... Chúng bây ...
- Em lạy anh !...Xin anh tha cho ... Bây giờ anh muốn làm gì em thì cứ làm . Đừng la lớn ...Rủi hàng xóm !...
Nước mắt trên má Điển rơi xuống từng giọt .
Quỳ bên cạnh chồng chị Hương gục đầu khóc .
Đứa bé con của vợ chồng Hương thức giấc,nghe ồn ào bước vào đúng lúc thấy Lâm thộp ngực cha , hoảng hốt nó chạy lại ôm hai chân Lâm khóc hoảng :
- Chú ơi ! ... Đừng quánh ba con !... Buông ba con ra!.. Buông ra đi !
Rồi nó chạy qua ôm cổ mẹ :
- Má ơi , má tiếp ba con !
Lâm như yếu đi , tay anh nới dần cổ áo Điển rồi buông thỏng . Quay mắt sang chị Hương , lúc nầy đang ngước mặt lên ôm thằng bé .
- Thằng nầy ?!...Lâm hỏi .
- Nó tên là Phước con của em . Hương nhẹ nhàng nhỏ giọng .
Lâm hít vào một hơi mạnh, như người mất hết sức lực,anh muốn nói gì đó, nhưng cổ họng bị nghẹn . Tiếng bé Phước giọng lên :
- Chú ơi đừng quánh ba má con nghe chú ! . Con thương ba lắm
Lâm rụng rời , anh lùi vài bước rồi ngồi phịch xuống giường , gục cổ xuống , hai tay ôm đầu . Có lẽ anh đang khóc thì phải . Tiếng Điển thỏ thẻ :
- Anh ơi ,anh mệt lắm phải hông , nằm nghỉ đi .
Như một mủi tên Lâm đứng phắt dậy , đảo mắt nhìn một lượt ,rồi bước nhanh ra khỏi phòng . Xô mạnh cánh cửa ,anh bước nhanh ra ngoài và đi như chạy . Trời tối lờ mờ, vấp phải vật gì đó Lâm té sóng soài úp mặt xuống đất . Điển chạy đến đỡ dậy :
- Anh ơi ! Trời còn khuya lắm . Vô nhà nghỉ đi,sáng sớm đi cũng được mà !...
Vừa nói anh vừa đỡ Lâm đứng dậy . Tháo tay Điển ra Lâm hậm hực .
- Buông ra !...
Chị Hương cầm túi xách đồ của Lâm để lại hì hục chạy tới , đưa cho anh . Lâm giật lấy quầy quả bước đi . Điển bước theo :
- Hay là em đưa anh đi ... Anh không biết đường ...Coi chừng lạc...
- Không cần !...Vô nhà đi ! ...
Anh đi rất nhanh như không để ai theo kịp . Đứng phía sau vợ chồng Hương dõi mắt trông theo . Thoắt cái bóng dáng anh mất dạng . Điển thở phào lẩm nhẫm .
- Lạy trời cho anh được bình yên trở về .
Đi được một đổi, mệt mỏi quá Lâm ngồi xuống dựa lưng vào gốc cây bên đường,lấy thuốc gò, vấn hút .Anh miên man suy nghỉ :”Anh không thể thiếu Hương ,người vợ anh hết mực thương yêu. Bé Nghĩa không thể thiếu mẹ ,cũng như Cha anh không thể thiếu đứa con dâu ngoan hiền ... Không có ai thay thế được Hương ... Phải bắt Hương trở về ...Người vợ mà anh đã cưới hỏi đàng hoàng !...”. Với những ý tưởng đó , anh bật dậy quay lại nhà Hương .
Tới nơi, ghé mắt qua một khe hở ,trên bộ ván, dưới ngọn đèn ,chị Hương đang ôm con gục đầu khóc . Bên cạnh là Điển đang xoa tay vào lưng chị vỗ về .
Tiếng chị nói trong tiếng khóc :
- Có nhục nhã lắm không nè trời !... Thân gái hai chồng !...Chỉ vì mười giạ lúa ...Biết vậy thà chết đói còn hơn !...
Điển an ủi vợ :
- Thôi chuyện đã dĩ lỡ rồi , nhắc lại làm chi... Mình coi như không có gì xảy ra đi .
- Làm sao coi như không có gì được !?.Thằng Nghĩa làm sao đây , tôi cũng banh da xé thịt đẻ nó ra !...Một ngày chăn gối cũng là nghĩa vợ chồng !... Rôi sống làm sao đây hở trời !!!...
- Thì lúc trưóc tôi có muốn vậy đâu . Điển nói .
- Dù trước đây tôi muốn vậy , nhưng anh cũng phải cản chớ .Tôi đâu có lường được chuyện xảy ra đến nông nổi nầy !.
- Trời ơi !. Tôi cũng có ngờ đâu !... Chỉ vì muốn cứu đói cả nhà mà !...
Hai vợ chồng cùng khóc .
Lâm nghe không xót một chữ nào, đau đớn, xót xa hai chân anh khụy xuống đất , miệng lẫm nhẫm:
- Thì ra là vậy . ..Chỉ có mười giạ lúa mà phải ba năm trời sống làm vợ, làm dâu, làm mẹ ... Một gía quá đắt ... Tại sao ta lại nhẫn tâm chia cắt họ ... Tại sao ta lại ích kỷ trước tình cảnh như thế nầy... Mình được vợ ,rồi Điển ra sao ?!... Bé Nghĩa cần có mẹ ,thì bé Phước cũng cần có mẹ . Cha mình cần có dâu hiền , chẳng lẽ cha Điển cần con dâu dữ !... Thôi thì trả lại hạnh phúc cho ngưòi ta...Mình sẽ tìm cách nói dối con , dối cha ,dối mọi người.
Anh đứng lên và mạnh dạn bước đi một cách dứt khoát,những bước đi chững chạc chắc chắn và đưòng hoàng , tự tại .
Đến bến tàu ,trời đã hừng sáng, Lâm đến ghe Chú Ba Quang rước bé Nghĩa . Anh từ giã chú Ba ,rồi cõng bé Nghĩa đi mua vé tàu về sông Trẹm . Vừa quay trở xuống bến thì tiếng Bé Nghĩa trên lưng hét lên :” Má ! má ... “ Lâm quay lại thấy vợ chồng chị Hương và bé Phước vừa mới tới. Hương vừa chạy lại vừa kêu :” Nghĩa ...con...”rồi giơ hai tay bế con trên lưng Lâm. Thằng bé mừng quá , một tay túm lấy tóc chị, tay kia đấm lia lịa vào vai , nói :” Má đi đâu ... Con nhớ má ...Má bỏ con !...”Chị ôm con vào lòng ,nước mắt như mưa . Bé Phước ngạc nhiên nhìn trân trân vào Nghĩa ,rồi nhăn mặt chạy lại nắm vạt áo mẹ giật giật. Chị ngồi xuống, đưa tay kia quàng bé Phước . Hai đứa bé đưa mắt xa lạ nhìn nhau ,mỗi đứa đều ôm chặt lấy mẹ, như muốn giành nhau “má nầy là của tao”. Mỗi tay chị quàng một đứa , rồi siết chặt vòng tay, cho chúng cụm đầu lại với nhau, mà nước mắt ràn rụa . Chị khóc như ngày nào của ba năm trưóc ở ngã ba Vàm Xáng khi cùng Lâm tiển Điển chở mười giạ lúa về nhà . Lâm , Điển đứng nhìn cảnh tượng ấy không khỏi bùi ngùi . Bất chợt cặp mắt của hai người đàn ông cùng lúc chạm nhau, rồi dần lơ đễnh quay sang hướng khác...
Tiếng rao mời, trộn lẫn với tiếng kêu la ồn ào náo nhiệt điểm đỉnh của một ngày mới bắt đầu . Người ngưòi có vẻ tất bật lăng xăng lên xuống, qua lại ,và tất cả đều bàng quang, không ai nghe thấy cảnh mẹ con,chồng vợ “khốn nạn “ kia trên bến tàu .
Dưới sông nước dâng cao, chảy xiết,xuồng ghe tấp nập qua lại dày đặt ở khu vực bến tàu. Trên mỗi chiếc xuồng, lũ khũ những đồ đạc, súc vật chen lẫn với con người . Mùa lũ lại đến ./.
Đoàn Hữu Hậu,
Bài do tác giả gởi. VANGANH.INFO biên tập và minh hoạ.
Đoàn Hữu Hậu
Là nhà văn, nhà báo được đào tạo tại Phân viện Báo chí và Tuyên truyền TP Hồ Chí Minh, hiện đang sống và làm việc tại Rạch Giá - Kiên Giang, Việt Nam....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét