Có lẽ suy nghĩ của tôi cũng chỉ là suy nghĩ cá nhân của một thường dân về một vấn đề cũng thuộc dạng “nhạy cảm” hay thâm cung bí sử trong nội bộ những người lãnh đạo cao nhất của Đảng CSVN. Tuy nhiên, tôi thấy cần thiết phải bày tỏ vì nó có nhiều điều tôi cho là vô lý, thậm chí là mâu thuẫn so với những thông tin tôi được biết qua những kênh chính thống và không chính thống của chính quyền.
Tôi sẽ lần lượt đi từng vấn đề.
Thứ nhất: về lai lịch tác giả và văn phong của lá đơn.
Tác giả của bức thư là vợ của ông cố TBT Lê Duẩn, một người nắm quyền lực cao nhất trong Đảng CS nhiều năm tất nhiên bà biết được nhiều điều mà những người khác không “may mắn” được tiếp cận. Bản thân bà từng giữ chức phó tổng biên tập báo SGGP và có 65 năm tuổi Đảng.
Thế nhưng khi đọc bức thư này, tôi ngờ ngợ về khả năng báo chí của bà Vân. Ngoài những lỗi nhỏ sai về chính tả, câu chữ khá lủng củng, các ý trong bài nhiều chỗ trùng lấp… Bên cạnh đó khi chưa có kết luận của cơ quan có thẩm quyền hay cụ thể là BCT, bà Vân đã vội có những câu từ xúc phạm người khác cụ thể là ông Giáp (và đồng bọn). Cách sử dụng từ ngữ không đúng mực cho một lá đơn hành chính mang nặng ý tố cáo, bà có thể gọi chồng bà là anh Ba, nhưng trong lá đơn không nên viết như vậy mà nên gọi là chồng tôi hay ông Lê Duẩn.
Thứ hai: Về tội làm gián điệp cho nước ngoài của ông Giáp
- Đối với tội làm gián điệp cho Pháp lá đơn kể nhiều chi tiết nhưng cuối cùng thì “…nên khó khăn trong việc kết tội và xử lý nên việc đó được tạm thời xếp lại”. Rõ ràng việc ông Giáp có làm gián điệp hay không thì cũng chưa đủ bằng chứng, không ai có quyền đổ tội cho người khác dù hoàn toàn có quyền nghi vấn họ. Nếu thông tin này đưa ra tại sao VN lại chiến thắng Pháp trong trận đánh Điện Biên Phủ mà ông Giáp làm tổng chỉ huy? Bà Vân kết luận ông Giáp là gián điệp cho Pháp là một điều không đủ căn cứ.
Đối với tội làm gián điệp cho Liên Xô: bà Vân kể về một vụ án do “Bác Hồ chỉ đạo và đồng chí Lê Đức Thọ làm trưởng ban chuyên án”. Tôi không hình dung ra “rõ ràng đây là cuộc chiến đấu không tiếng súng song đầy hiểm nguy và có cả sự mất mát hy sinh” như lời bà Vân mô tả nhưng khi đọc những cái tên của một số cán bộ cao cấp của Đảng và quân đội đã bị bắt, một số bị thôi việc, một số chạy trốn và sống lưu vong tại Liên Xô” gồm những cái tên như Hoàng Minh Chính, Vũ Đình Hùynh, Lê Trọng Nghĩa hay một cái tên rất nổi tiếng với tác phẩm Đêm giữa ban ngày, Vũ Thư Hiên, tôi hình dung ra đây là vụ án XÉT LẠI CHỐNG ĐẢNG [2] đưa đến việc bắt giam nhiều năm không qua xét xử nhiều nhân vật cao cấp trong nội bộ Đảng. Nội dung có thể tóm tắt là: Vào tháng 9 năm 1953, Khrushchyov được bầu làm bí thư thứ nhất Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô. Tại đại hội lần thứ 20 Đảng Cộng sản Liên Xô, ông đã đọc báo cáo về sự sùng bái cá nhân của I.V. Stalin. Ông chủ trương chung sống hòa bình với thế giới Tư bản (“Các nước không cùng lập trường chính trị có thể sống chung“). Đường lối của Khrushchyov bị Trung Quốc, dưới thời Mao Trạch Đông chống lại và gọi là “Chủ nghĩa Xét lại”.
Tại Việt Nam, những người cộng sản phân hóa thành hai nhóm, một nhóm chấp nhận chính sách xét lại của Khrushchev là chủ trương tạm thời sống hòa bình với Việt Nam Cộng hòa, không muốn phát động chiến tranh vũ trang “giải phóng miền Nam” mà cho rằng phải xây dựng nền tảng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc trước khi nghĩ đến đấu tranh vũ trang ở miền Nam. Theo chính sách đó, các nước Cộng sản không nên tìm kiếm đối đầu quân sự với phương Tây mà cần theo đuổi cạnh tranh kinh tế với khối tư bản.
Thế nhưng trong giai đoạn 1954-1959, theo BBC Việt ngữ, Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp ủng hộ ý kiến này và vào giai đoạn này [3] “Dù vậy, tính đến thời điểm khi Mỹ chính thức đổ quân vào miền Nam năm 1965, vai trò của ông Hồ Chí Minh ở trong đảng chủ yếu chỉ còn mang tính lễ nghi. Một trong những người thân nhất của ông Hồ, ông Võ Nguyên Giáp, cũng bị cô lập sau này”, tức là ông Hồ không còn quyền lực để quyết định mọi việc và không thân tình với ông Lê Duẩn bằng ông Giáp.
Hay đoạn trong ý 2b bà Vân viết: “đường lối của ông Giáp về CM ở MN là chủ yếu và duy nhất được thực hiện bằng con đường hoà bình”. Một thông tin khác mà bà Vân nêu ra “Người trực tiếp giữ vai trò chỉ đạo mạng lưới tình báo là đại sứ Liên Xô tại VN thời kỳ đó là ông Sec-Ba-Cốp” thế nhưng mãi đến gần đây vào tháng 01/2013 tôi lại được đọc một bài viết với tiêu đề “Vị đại sứ Liên Xô và quyết định điều chỉnh SAM 2 tại VN” [4] nói lên công lao to lớn của một ông đại sứ toàn quyền tại VN giai đoạn này 1964-1974 có cái tên hơi giống giống bà Vân đề cập, Ilia S.Shcherbakov, và ông này được nhà nước VN tuyên dương là một người có công rất lớn như sau “Một trong những người góp phần quan trọng vào chiến thắng “Hà Nội -Điện Biên Phủ trên không” là Đại sứ Đặc mệnh toàn quyền Liên Xô tại Hà Nội nhiệm kỳ 1964-1974 I-li-a S. Se-rơ-ba-cốp” trong dịp kỷ niệm 40 năm và ông Nguyễn Thiện Nhân thay mặt lãnh đạo đảng và nhà nước trao tặng bức tranh đồng tới gia đình của ông cựu đại sứ Liên Xô để tỏ lòng biết ơn.
Tôi có hai câu hỏi về vấn đề này:
Một là: trong khi quan hệ Liên Xô với VN có thể nói cùng chung lý tưởng, cùng ý thức hệ, cùng chiến đấu chống Mỹ (câu nói của Lê Duẩn là chúng ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc), tại sao họ phải dùng gián điệp Liên Xô để thăm dò VN với mục đích gì mà không phải là gián điệp của Mỹ?
Hai là: Nếu biết ông Đại sứ Ilia S.Shcherbakov là gián điệp thì đảng CSVN lại ca ngợi và mang ơn ông ấy làm gì, hay chỉ là vấn đề ngoại giao phải làm vậy?
Trong sự nghiệp lãnh đạo của Đảng CSVN, tổ chức này thường có rất nhiều vụ án/chuyên án kết tội người khác mà không thông qua xét xử. Họ có thể tùy tiện tước bỏ hết chức vụ, khai trừ khỏi đảng, quản chế, bắt giam nhiều năm hay thậm chí giết chết nhiều người chỉ cần thông qua những lời tố cao vu vơ đầy “ngẫu hứng” của một số người nào đó có khi là dân cùng đinh vô danh hay nặc danh, hoặc của một vài cá nhân không cùng quan điểm với nạn nhân. Những chuyên án xảy ra như Cải cách ruộng đất, Vụ án xét lại chống đảng, vụ án nhân văn giai phẩm, vụ án Nguyễn Hà Phan [5].
Thứ ba: quyền lực của Đảng CSVN thực sự nằm trong vài cá nhân thể hiện sự chuyên chính vô sản và sự mâu thuẫn rối rắm giữa các cá nhân cao cấp là rất lớn.
Bà Vân nêu ra một chi tiết “ông ta hy vọng sau anh Ba (chồng của bà Vân) thì ông ta (ông Giáp) sẽ là người thứ ba (quyền lực xếp hàng thứ ba dưới ông Hồ và ông Lê Duẩn?) trong Đảng. Khi anh Ba đem chuyện này ra trao đổi với Bác Hồ thì Bác có hỏi ‘ý chú việc này như thế nào? Khi đó anh Ba bằng sự nhạy bén về chính trị do nhiều năm hoạt động bí mật tại MN đã nói với Bác rằng: ‘thưa Bác, để giữ gìn sự đoàn kết thống nhất trong Đảng nên để anh Trường Chinh giữ chức chủ tịch quốc hội và là người thứ ba trong Đảng’. Khi ấy Bác đã đồng ý với đề xuất của anh Ba nhưng nói với anh Ba rằng Giáp quá xấu….”
Hay như chi tiết để xử lý tội trạng của ông Giáp “Đó là ra khỏi Bộ Chính Trị TW Đảng, thôi giữ chức bộ trưởng bộ quốc phòng, giữ chức phó thủ tướng phụ trách về dân số và sinh đẻ có kế hoạch…” Bao nhiêu đó cũng lột tả được sự thật về một sự thanh trừng, trừ khử làm nhục nhau trong lãnh đạo Đảng CSVN, còn những khẩu hiệu và bộ mặt đoàn kết trong Đảng là dối trá. Một người chuyên về quân sự lại phân công làm bên sinh đẻ có kế hoạch thì quả là lãng phí chất xám, thế mà họ cũng làm được. Việc ông Giáp chấp nhận vui vẻ được bà Vân diễn giải là do “hơn ai hết ông ta hiểu rõ tội trạng của mình mà với tội trạng ấy thì hình thức xử lý quá là nhân văn với một kẻ phản bội tổ quốc như ông ta”. Theo bà Vân, ông Giáp phải chịu tội tử hình mới xứng đáng. Hóa ra, một người đáng tội tử hình mà không hề xử đúng tội, lại xử theo tùy hứng, chẳng biết pháp luật ở đâu, ai là kẻ ngồi trên luật pháp?
Trong đơn của bà Vân, không biết bao nhiêu lần bà dùng cụm từ người A, người B “nhận chỉ thị từ anh Ba”, tức là ông Lê Duẩn người có quyền uy bậc nhất bấy giờ, còn ông Hồ thì chỉ còn là biểu tượng. Theo bà Vân ít nhất hai lần ông Giáp “tiếm công” của ông Lê Duẩn qua nghị quyết 15 (quyết thống nhất giải phóng miền Nam bằng bạo lực), và trong chiến dịch Hồ Chí Minh qua lời kể của cháu Trung (con bà Vân) trong bức điện “thần tốc, thần tốc”. Vậy tôi có thể khẳng định việc “quyết giải phóng miền Nam bằng bạo lực Cách mạng” xảy ra cảnh huynh đệ tương tàn, nồi da nấu thịt vì cái chết của hàng triệu người dân VN trong chiến tranh và của hàng nghìn người dân vượt biển mong thoát khỏi chế độ CS (dù họ biết chắc chắn Mỹ không tham gia) là ý muốn của một nhóm người lãnh đạo cao cấp của đảng CSVN mà đứng đầu là ông Lê Duẩn. Đây là công trạng hay là tội ác, lịch sử sẽ phán xét công bằng.
Tôi không phải là một người ngưỡng mộ ông Giáp vì với tôi một ông tướng tài không phải là người chiến thắng trong chiến tranh mà là người biết dùng những biện pháp ngoại giao để không xảy ra chiến tranh. Tôi nghĩ, dù bà Vân dành rất nhiều lời kết tội ông Giáp và kể lể công lao to lớn của chồng bà qua những câu chữ đầy âu yếm “theo chỉ thị của anh Ba”, những người như tôi lại nhận ra một sự thật và những bộ mặt nhơ nhuốc khác về bản chất của đảng CS Việt Nam.
Dù sao cũng cảm ơn bà đã viết lá đơn này cho những người đọc như tôi, những người của thế hệ không đi qua chiến tranh và khát khao tìm hiểu sự thực lý do vì sao đất nước tôi giàu có tài nguyên, người dân tôi chăm chỉ lao động, dân tộc tôi thông minh nhanh trí, dưới sự lãnh đạo sáng suốt, toàn diện, duy nhất củaĐảng CSVN mà chúng tôi vẫn nghèo hèn. Cầu chúc bà Vân nhiều sức khỏe để được thấy lá thư của bà sẽ được phản hồi trong một tương lai gần.
Trường Sơn
23-09-2014
Theo blog Ba Sàm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét