"...Hôm nay là kẻ săn mồi, nhưng mai lại trở thành con mồi cho kẻ khác, đó chính là quy luật sinh tồn của một thể chế ăn thịt..."
Đảng đã có thể tự mình lựa chọn 496 ứng cử viên để bầu cử, thì đảng cũng có thể loại ra bất cứ ai mà đảng thấy không còn tín nhiệm nữa, nên đảng hoàn toàn có thể loại ông Trịnh Xuân Thanh ra khỏi quốc hội dù vừa kiểm đếm xong mà phiếu bầu còn chưa ráo mực, rồi tiếp đến là bà Nguyệt Hường mà trót có thêm một quốc tịch nước ngoài nhưng giấu diếm không khai trong lý lịch – Malta, đất nước nhỏ bé nhưng là thiên đường trốn thuế của các đại gia trên thế giới, và chính thủ tướng nước này cũng đã phải từ chức sau vụ bê bối và rò rỉ hồ sơ panama trước sức ép quá lớn từ những người dân xuống đường biểu tình yêu cầu ông này phải rời bỏ vị trí điều hành đất nước.
Vậy không lẽ gì mà một ông với niềm hồ hởi rước Formosa vào Hà Tĩnh một cách nhanh chóng bất chấp luật pháp về thẩm quyền ký cho thuê đất, mà thực chất quyền năng đó lại thuộc về chính phủ – lại vẫn cứ thản nhiên im lặng mà làm đại biểu quốc hội kỳ tới. Vậy phải chăng có một phép màu nào đó đã phù phép khiến ông Võ Kim Cự tiếp tục được tín nhiệm mà làm đại biểu cho dân chúng trong khoá mới này, đặc biệt trong cảnh hàng triệu người dân miền Trung vẫn còn đang khốn đốn, vật vờ, từng ngày chờ đợi tiền cứu trợ sau đợt thảm hoạ kinh hoàng do chính đứa con đẻ Formosa gây ra mà được ông ta ưu ái dọn dẹp mời vào mấy năm trước?
Phép màu nào khiến ông Cự trụ vững trước những biến cố và sai phạm còn lớn hơn cả vụ ông Thanh làm lỗ 3.200 tỷ, vì thử hỏi với số tiền 500 triệu đô, thực ra chỉ là con số quá nhỏ mọn so với thiệt hại thực tế nếu tính toán đúng đắn, mà Formosa hứa sẽ bồi thường cho ngư dân, thì số tiền ông Thanh làm thâm hụt ngân sách trong thời gian tại vị tại PVC có thấm tháp và nhằm nhò gì?
Phép màu nào đã khiến ông Vũ Huy Hoàng bổ nhiệm con trai mới 25 tuổi về làm lãnh đạo ở những tổng công ty lớn tầm cỡ và liên tục thua lỗ nhưng vẫn tiền tỷ bỏ túi riêng?
Phép màu nào khiến ông Trịnh Xuân Thanh dù làm thất thoát hơn 3.200 tỷ mà liền ngay sau đó vẫn được điều động về làm phó chủ tịch tỉnh Hậu Giang và rồi lại nghiễm nhiên trúng cử đại biểu quốc hội khoá 14? Và mới đây lại lộ ra việc ông này trước đó còn bổ nhiệm cậu ấm mới chỉ 24 tuổi và mới chân ướt chân ráo vào làm việc được 5 tháng đã được cất nhắc làm lãnh đạo của Halico?
Phép màu nào đã khiến một ông nguyên bí thư tỉnh uỷ có một căn biệt thự nguy nga như một cung điện giữa thời mà người dân và doanh nghiệp phải vật vã cũng như lao đao vì nền kinh tế èo ọt, kiệt quệ bởi nợ nần và nhũng nhiễu, mà mỗi năm khiến hàng vạn doanh nghiệp phải tức tưởi phá sản hay đóng cửa dù đã tìm mọi cách để cứu vãn?
Và trong những phép màu ấy, chắc chắn người ta sẽ lại có một thứ bình phong rất hữu hiệu để che chắn, đó chính là ba từ “đúng quy trình”, tuy rằng mỗi một vị trí khác nhau lại là một quy trình hoàn toàn không giống nhau.
Và người ta sẽ đại diện cho thứ gì, cho ai và quyền lợi nào nếu đứng giữa quốc hội để bàn thảo những chuyện quốc sách đại sự? Khi nhìn vào những danh sách ấy, người ta chỉ thấy toàn những nghi ngờ, mà thực chất là chẳng còn tin họ ngồi ở đó là vì quyền lợi của người dân, khi chính họ đã từng bất chấp mà khiến hàng triệu dân chúng rơi vào cảnh thảm hoạ tày trời còn đang phải chống chọi với những khắc nghiệt hiện diện từng ngày.
Và sẽ còn bao nhiêu thứ nữa chưa được phanh phui ra sau những chuyện hết sức ngược đời và nực cười như người ta đã bàn tán xôn xao trong sự phẫn nộ về việc, người ta truy bức một ông chủ quán cafe đến cùng ra trước vành móng ngựa, xử nghiêm hai thanh niên trót giật bánh mỳ vì đói ăn, chuyện chàng học sinh vì cứu người giữa đường lại được hưởng 52 ngày tù vì sự bất chấp của các cơ quan tố tụng tại tỉnh này, nhưng lật sang trang kế tiếp, người ta lại thấy sự nương tay, như một sự dung dưỡng cho tội phạm tàn phá hàng nhiều tỷ đồng của đất nước với 18 lần vỡ đường ống nước sạch, chuyện cấp giấy phép giả về an toàn thuỷ hải sản tới 800 loại mà cũng chỉ bị xử lý kỷ luật, cách chức, rồi chuyện xử án treo vì là người nhà lãnh đạo hay vị bí thư huyện đâm xe chết ba người cũng hưởng mức án tương tự như một cô gái do nóng nảy mà chửi công an phường là thằng mặt lxx.
Tôi nghĩ rằng, khi người ta có phép màu nằm ngoài luật pháp văn minh hiện hữu trong tay để có thể làm bậy, thì hãy mường tượng đến lúc sẽ đánh mất nó hoặc trở nên bị vô hiệu hoá bởi kẻ khác, nhất là trong một thể chế chính trị độc đảng, toàn trị và tất cả lại nằm trong sự kiểm soát, kiềm toả tuyệt đối của đảng cộng sản như hiện nay.
Hôm nay là kẻ săn mồi, nhưng mai lại trở thành con mồi cho kẻ khác, đó chính là quy luật sinh tồn của một thể chế ăn thịt.
Người ta có thể lừa dối những công dân là những thiên thần ngây thơ ở xứ OZ huyền diệu bằng một vài trò ảo thuật dối trá ma mãnh, nhưng cũng đã đến lúc, người ta sẽ phải đối diện với sự thật về khả năng hạn hữu của mình để mà làm những điều tốt hơn cho một xã hội văn minh và nhân bản hơn.
LS. Lê Luân
FB Luân Lê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét