Ảnh minh họa |
Chuyện này cũng xảy ra hồi xa lắc, xa lơ, thời miền bắc còn bị máy bay Mỹ ném bom, trước năm 1973.
…Thành tích của nó quá lớn, dùng súng trường bắn rơi máy bay Mỹ, tôi được phân công gặp nó và viết về chuyện này.
Trước khi gặp, tôi ra thực địa, nơi chiếc máy bay Mỹ bị bắn rơi, quan sát kỹ và chụp ảnh…
Tại đại hội : “ Những cá nhân điển hình có thành tích” nó được báo cáo đầu tiên.
Tóc cắt cao thẳng thớm, áo đại cán bốn túi mới toanh, đôi dép cao su vừa vặn, ngực gắn huân chương lấp lánh, nó nhìn vào bản báo cáo thành tích, giọng đọc trơn tru, diễn tả lại cảnh hạ chiếc máy bay Mỹ bằng súng trường:
- … Quan sát kỹ, tôi phục sẵn trên một ngọn đồi cao, đón máy bay Mỹ thường bay thấp qua đây. Tôi luyện rèn, bất kể ngày lẫn đêm …thậm chí có ngày tôi quên cả đói, trong lòng chỉ còn sự căm thù quân xâm lược, muốn trút nỗi căm thù đó lên đầu ngọn súng…
Bên dưới vỗ tay…
Đợi cho tiếng vỗ tay vừa dứt, nó cúi xuống đọc tiếp…
-… Thời có đã đến, sáng ấy, vừa nghe tiếng ì ầm phía xa,. Tôi đã giương khẩu súng lên, chờ đợi. Phía xa, hai chiếc máy bay phản lực Mỹ xuất hiện, trong bụng nó lặc lè những quả bom lớn chuẩn bị đi gieo tội ác. Tôi nhìn rõ, lại nhớ những tội ác của chúng gây ra cho đồng bào miền Nam. Còn chần chừ gì nữa! Phải trả thù…Và khi chúng bay qua ,cách chỗ tôi khoảng hai trăm mét, lập tức tôi nổ súng, một tràng dài…chiếc máy bay phản lực Mỹ bùng lên, rơi xuống. Nhìn chiếc máy bay Mỹ bị đền tội, tôi cực kỳ hả dạ, muốn nói to lên: “ Đồng bào miền Nam ơi! Chúng ta sắp thắng rồi!”.
Lúc đó, nó bỏ bản báo cáo xuống, giơ lên cao tấm ảnh đen trắng chụp chiếc máy bay Mỹ bị bắn rơi, cho mọi người xem…
Cả hội trường vỗ tay như sấm dậy…
Buổi tối theo sự phân công, tôi về phòng ở chung với nó, có điều kiện hỏi thêm một số chi tiết viết bài báo.Tôi nhìn thẳng vào nó,nói:
- Anh chỉ hỏi em mấy câu hỏi, trong bản báo cáo thành tích, anh rất thắc mắc, em căn cứ vào đâu mà nhìn rõ : “trong bụng nó lặc lè những quả bom lớn…”. Rồi làm sao để em ước lượng chính xác từ chỗ máy bay đến chỗ em ngắm bắn là “hai trăm mét”…
Nó có vẻ lúng túng nhưng vẫn gân cổ lên cãi:
- Em … nhìn thế quen rồi…
Tôi cười:
- Cứ cho là thế đi, vậy em cho anh biết, súng trường của em bắn phát một, sao trên cánh máy bay là dính năm phát đạn, tạo thành năm lỗ to liền kề nhau…không lẽ …máy bay Mỹ đứng yên…
Nó lúng túng không trả lời được. Tôi bồi thêm:
- Còn một điều nữa, cả năm vết đạn trên cánh máy bay đều có ám khói của đạn bắn cự ly gần…Tại sao thế? Em trả lời đi.
Nó mếu máo:
- Thế là anh biết cả rồi! Em có bắn đâu! Lấy thành tích, các anh tỉnh đội dẫn em ra chỗ máy bay Mỹ vừa bị tên lửa bắn rơi, lấy súng bắn vào cánh máy bay… Rồi nói là em bắn rơi máy bay Mỹ bằng súng trường… chuyện này không được nói cho ai biết…
- Tại sao là em mà không phải người khác? – Tôi thắc mắc…
- Em là đảng viên, con chủ tịch Tỉnh, có tên trong danh sách đi dự đại hội sinh viên quốc tế ủng hộ cuộc kháng chiến của nhân dân Việt Nam, thì cũng phải có thành tích chứ!
Nghe vậy…tôi chịu…
Trần Kỳ Trung
(FB Trần Kỳ Trung)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét