…Vì nghèo, ông bà tạm xa quê, xa căn nhà nhỏ lên thành phố cố kiếm việc làm. Hai thân già dựa nhau, sống qua ngày.
Mấy hôm rày tiết trời gần tết mà rét căm căm, gió bấc thổi hun hút , mây xám xịt, mưa bay lất phất như rây bột… lạnh tê tái như ngấm vào da thịt…
Trước một biệt thự có cái cổng to, mái che lớn như cái nhà … tối khuya hai ông bà về đây trú tạm…
Ông bà cũng định ở đây vài đêm thôi, đợi trời hết rét về lại chỗ cũ ở trong chợ…
Nhưng có một điều lạ, ban đêm căn biệt thự to đùng không thấy đèn bật, trừ mấy ngọn đèn trong sân sáng hiu hắt, tịnh tiếng người, tiếng chó…chỉ rõ nhất là tiếng lá rơi trong đêm…Còn lạ hơn nữa, ông bà ở đây mấy đêm rồi, không thấy ai ra nhắc nhở…Thế là ông bà ở luôn…bao giờ người ta đuổi, thì ông bà đi… Cũng nhờ thế, hai ông bà có chỗ tâm sự mà không sợ làm phiền ai…bao nhiêu chuyện đời ông bà rủ rỉ, kể không hết…
- Bà nép vào lưng tôi đi! Cho ấm! – Ông nói với bà rồi lấy tay quàng qua vai, kéo bà xích lại.
Bàn tay bà sờ sẫm tấm lưng của ông, nói thương cảm:
- Dạo này ông gầy quá đấy, thế mà không chịu ăn, còn mua quà cho tôi!
Ông cười:
- Gầy nhưng tôi khỏe hơn bà, còn bốc vác được, sáng nay tôi chuyển được cả chục sọt rau cho họ đấy! Tiền đây này…
Ông rút trong túi mấy đồng bạc, trong bóng tối nghe tiếng sột soạt của mấy đồng tiền lẻ, ông bà thấy vui vui…
Có tiếng động đằng sau làm cho ông bà cảnh giác, bà nói thì thào:
- Hình như có người rình mình…ông ạ! Mấy tối rồi đấy…
- Tôi cũng linh cảm như thế…nhưng có rình, có nghe…thì chắc họ bỏ ngoài tai…chuyện vợ chồng mình có gì mà họ phải nghe…
Đang như vậy thì cảnh cổng biệt thự mở làm cho ông bà giật mình, quay lại nhìn. Trước mặt ông bà là một người thanh niên. Anh nói với ông bà:
- Mấy tối rồi, cháu đứng sau cánh cổng nghe ông bà nói chuyện…
- Thật thế sao? Chết! Tôi xin lỗi anh…cũng tại…ở ngoài chợ không có chỗ trú, lại lạnh quá! Anh cho vợ chồng tôi trú tạm…sáng mai chúng tôi đi thôi - Bà nói với anh thanh niên.
- Không! Cháu ra đây mời ông bà vào trong nhà ở tối nay, chứ ngồi ngoài này lạnh lắm…
Thấy ông bà có vẻ ái ngại, anh thanh niên giục:
- Cháu mời thật tình mà, ông bà đừng ngại!
Cũng qua được một đêm lạnh, hai ông bà theo anh thanh niêu líu ríu đi vào…
Phòng khách căn biệt thự rộng mênh mông, đồ đạc cực kỳ sang trọng, những bộ bàn ghế ông bà chưa thấy bao giờ…ông nhìn quanh rồi trầm trồ:
- Chú sướng thật đấy! Nhà đẹp quá…
Anh thanh niên lắc đầu:
- Trông như thế nhưng cháu đâu có sướng. Bố mẹ bỏ nhau, em cháu ở nước ngoài chán, không muốn về, căn biệt thự này…mấy tháng nay chỉ có mình cháu ở… Cháu chỉ thích bố mẹ nói chuyện với nhau…như ông bà…tình cảm với nhau như ông bà…mà có đâu! Ông bà mới sướng ! – Anh thanh niên nói trong giọng buồn bã…
Trần Kỳ Trung
(FB Trần Kỳ Trung)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét