Hắn nằm một mình trong căn nhà ẩm thấp, khuất ở một ngõ nhỏ. Chưa bao giờ hắn thấy đời khốn nạn như thế này.
Một thời hắn chỉ là thằng sinh viên nghèo, ngày học, tối phải làm thêm bưng bê, chạy hàng…Những ngày đó, cũng có lúc quá khuya, đường về ký túc xá lại xa, cửa hàng đóng cửa…hắn phải nằm co ro trên vỉa hè , đắp một tấm chăn mỏng…
Rồi có những ngày không còn một đồng tiền dính túi, đói quay ,đói quắt mà vẫn cố chạy hàng, gục dưới bánh xe…
May thời đó hắn gặp em, cũng một sinh viên nghèo. Hàng ngày em học, giống hắn, tìm cách làm thêm kiếm tiền trang trải sinh hoạt…Tình yêu của em và hắn, những ngày đó, bao vất vả nhưng thật đẹp…
Sau này ra trường, em với hắn ở lại thành phố. Đám cưới đến với hai người, cũng hy vọng sẽ có một tổ ấm, một hạnh phúc…Nhưng, đời người, rất khó định sẵn một điều gì thật tròn vẹn, hay có ngã rẽ bất chợt. Hắn trúng những mối kinh doanh, ban đầu nho nhỏ rồi lớn dần…khi có vốn, hắn chơi những cú liều, lại trúng …Còn em, vẫn chăm chỉ hạt bột, hỗ trợ hắn, lúc thì chi tiền, quản lý nhân công, lúc nữa…giúp hắn về ngoại giao…em nhanh, nhưng so với hắn, giống như một con chim sẻ với một con đại bàng…
Khi có tiền, hắn đổ đốn, sau này hắn mới nhận ra điều đó…cón lúc ấy, hắn lao vào những cuộc đỏ đen, những trò chơi của giới quý tộc, hắn đi đứng theo dáng của người thừa tiền…Với em, hắn quên đi những ngày đầu vất vả, quên đi những ngày mưa gió, em vẫn lầm lũi đạp xe trong đêm đưa cho hắn chiếc áo lạnh… Phũ phàng hơn, mặc cho em khóc, van nài…hắn chạy theo một người đàn bà khác, có nhan sắc, có tiền…Đuổi em và đứa con ra khỏi nhà… Hắn nhớ như in, kỳ lạ, mọi lần em khóc, em quỳ dưới chân hắn, van xin, nhưng lần ấy, em không khóc, nhìn hắn với ánh mắt căm giận, cười khinh bỉ, đi thằng với những bước chân dứt khoát…
… Khi có tiền ,hắn lên tiên, còn bây giờ hắn gục ngã, gục ngã đau đớn. những phi vụ làm ăn thất bại, tiền đội nón ra đi, vợ sau bỏ hắn, tiếp đến những món nợ lớn ,không kham nổi…Hắn đã định trốn, nhưng trời không tha, hắn bị một chiếc xe ô tô đâm phải…
Hắn nằm viện, lúc đó trong túi không còn một xu, tiền viện phí lại cao, đang không biết tính toán như thế nào, thì có người đến đưa cho hắn một bọc tiền:
- Chị L…gửi anh! Nói anh cố gắng chữa trị.
Hắn giật mình, tại sao em vẫn còn nhớ đến hắn? Rồi hắn tự giải thích, có thể tình yêu ban đầu, không ai có thể quên, em còn yêu hắn! Hắn muốn gặp em, nhưng người đưa tiền nói, chị ấy ở rất xa, làm kinh doanh, nên rất bận, dẫu vậy chị vẫn biết rõ bệnh tình của anh, có gì cần ,anh cứ nói với tôi, tôi sẽ nói cho chị ấy biết.
Nhờ những đồng tiền của em, bệnh tình hắn đỡ, dù nằm liệt một chỗ, phải có người giúp…
Em thuê cho hắn một căn nhà nhỏ, một người giúp việc…
Hắn tha thiết muốn gặp lại em, nói ngàn lời xin lỗi, nối lại tình xưa . Em giúp hắn như thế này, là em vẫn còn thương và yêu, hắn rất ân hận. Nghĩ đến em, trong bóng tối nhập nhoạng, tiếng dơi bay, leo lét ngọn đèn, hắn khóc… “ Về với anh!”
Em đến gặp hắn, dáng em vẫn vậy đoan trang, nét mặt nhẹ nhàng nhưng biểu lộ của nghị lực, ánh mắt của em không yếu đuối như dạo nào, nghiêm khắc, không sợ sự đớn hèn. Hắn thấy em cố nhỏm dậy:
- Em! Anh đợi, khao khát gặp em. Sao bây giờ em mới tới! Không có em, chắc anh chết rồi… - Giá như đứng dậy được ,hắn sẽ ôm em…
Em nhìn hắn, nói không hề biểu lộ tình cảm:
- Ai cho anh chết! Tôi cấm anh chết…vì thế ,bằng mọi giá…tôi yêu cầu các bác sỹ phải cứu anh…
-…
- Anh phải sống để nhìn thấy những điều anh làm với đời, với tôi, kết quả như thế nào…Anh phải mở to mắt nhìn người đàn bà mà anh đã phản bội làm được những gì…Tôi cho anh sống để thấy sự nhục nhã của sự phản bội…
- Thế không phải là…em vẫn còn thương anh!- hắn vớt vát.
- Không! Anh đừng nói câu nói đó với tôi! Đây là sự trả thù ,anh hiểu không! Trả thù !
Em nói to với tất cả sự uất hận rồi bước ra khỏi căn nhà…
Trần Kỳ Trung
(FB Trần Kỳ Trung)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét