Thật vậy, kể từ ngày 17/6/2018, CA không còn dấu giếm gì nữa. Các “biện pháp nghiệp vụ”, tức những việc mà pháp luật cấm nhưng đảng cho phép, trước đây chỉ làm trong lén lút, nay đã được buông xích cho xông ra công khai giữa ban ngày.
Tại vườn Tao Đàn, CA mặc luôn sắc phục chứ không chỉ thường phục, dựng lều gom dân lại đánh tập thể. Người bị chấn thương sọ não, người ho ra máu, người xỉu tại chỗ, người phải vào thẳng nhà thương … kể cả những thiếu nữ ở độ tuổi 20. Không chỉ các nam CA, cả nữ CA cũng tham gia gào hét tục tĩu và đánh đập dân một cách man rợ bằng nắm đấm, đế giày, dùi cui, mũ sắt, còng sắt, và bằng bất cứ vật gì cứng trong tầm tay. Họ thật sự trở thành một bầy thú hoang điên dại và biết chắc chắn họ đang phạm pháp 100%.
Với cánh cửa bạo hành mở toang cho CA cắn xé những người dân tay không như thế, trong tương lai người dân cũng sẽ chẳng còn lý do gì để tha mạng cho cả toán CSCĐ như đã thấy tại làng Đồng Tâm, tại Phan Rí. Chính CA đang bảo dân hành xử như thế là ngu dại. Mặt mũi những người dân nhân bản này sẽ bị họ nhớ và trả thù nguội.
Không chỉ tại Hà Nội và Sài Gòn, CA địa phương khắp nơi cũng được xả cổng bạo hành dân chúng. Hiện có khá nhiều trường hợp dân bị đánh thừa chết thiếu sống mà công luận không biết tới vì không đủ người hô hoán lên các mạng xã hội như trường hợp của Chánh Trị Sự Hứa Phi thuộc đạo Cao Đài, hay trường hợp của anh Đặng Văn Hải, một nhà hoạt động khuyết tật can đảm được hàng ngàn người mến mộ. Ông Hứa Phi đã cao tuổi ngã quị khi bị trùm bao đánh lén và đè ra “cắt râu”. Anh Đặng Văn Hải bị đánh gẫy xương nhiều chỗ trên thân thể và bị vết cắt sâu dài trên bàn tay và ngón tay. Khi tiến hành các “biện pháp nghiệp vụ” này, từng tên CA biết chắc chắn họ đang phạm pháp 100%.
Nếu CA địa phương, mặc thường phục tự do bạo hành, hoàn toàn xem pháp luật là số không, thì làm sao người dân còn có lý do gì để cản nhau trong ý định trùm bao đánh tỉa riêng từng tên CA, đặc biệt CA mặc thường phục, trên đường họ đi nhậu, đi chơi hàng ngày? Đây không phải là chuyện tưởng tượng. Hiện tượng dân “tự giải quyết công lý” đang phùng lên khắp nơi tại Trung Quốc, cả thành thị lẫn thôn quê, và đã bắt đầu xuất hiện đó đây tại VN.
Nghiêm trọng hơn nữa, khi bạo hành các nhà hoạt động không còn tạo đủ sợ hãi, CA nay tiến lên nấc mới – giữa đêm ném đá lớn, ném củi đang cháy, ném pháo đại cột thành chùm, ném đá gói trong vải tẩm xăng, …(chứ không chỉ sơn, nhớt, mắm tôm như trước đây) vào nơi ở của gia đình những người hoạt động, những người chống thuế chợ, những người phản đối cưỡng chế đất, … Trường hợp gần đây nhất được nhiều người biết đến là gia đình nhà hoạt động Đỗ Thị Minh Hạnh. CA còn phối hợp nhịp nhàng việc ném đá với cách cắt điện để tránh bị chụp hình. Rõ ràng họ biết đó là việc không chỉ phạm pháp 100% mà còn rất đáng xấu hổ.
Khi CA đã tới mức sẵn sàng cho cháy luôn cả nhà cửa, bao gồm cả các nhân mạng trong nhà, thì người dân nay không còn lý do để phân biệt những công an ác ôn và gia đình họ nữa. Các gia đình CA sống giữa xóm giềng mà ai cũng biết. CA không thể đêm nào cũng thức canh nhà mình. CA không thể bảo vệ mọi người thân hết ngày này sang tháng khác. Tại TQ, tình trạng CA ác ôn tệ hại tới mức có những người dân quá bức xúc cầm dao đến trường có con cái CA đang theo học để trả thù rồi tự sát. Thật đáng buồn, xã hội VN cũng đang tiến vào con đường này.
Nhưng có lẽ nguy hiểm nhất, và cũng dại dột nhất, là quyết định cấp súng ống cho CA phường, xã kể từ ngày 1/7/2018. Chắc chắn những vụ CA say xỉn với súng trong tay, CA “đòi ăn” với súng trong tay, CA đi đánh bài với súng trong tay, v.v. sẽ dẫn đến cả một cơn lũ án mạng mới. Và cũng chắc chắn không kém, một số lượng súng ống không nhỏ sẽ lọt sang tay côn đồ, xã hội đen và cả vào tay dân chúng qua hàng triệu ngõ ngách phường xã.
Giới lãnh đạo VN dư biết kinh nghiệm tại các nước cựu độc tài: Làn sóng phản đối ôn hòa thường chỉ trở thành ngọn sóng thần cuốn phăng cả chế độ khi những kẻ cầm quyền cho CA vượt qua lằn ranh Công Khai Giết Dân.
Giới lãnh đạo cũng dư biết: một khi người dân đã thấy trước sau gì cũng chết và chết đau đớn dưới tay CA, họ buộc phải phản ứng lúc còn đang sống.
Vũ Thạch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét