Nợ bao nhiêu, con nên nói thật!
Từ ngày con được làm người,
Đem so thế giới, ai lười như con.
Nói thì một mực sắt son,
Làm thì bậy bạ, con còn ngu lâu.
Con ơi, ngần ấy tuổi đầu,
Nợ nần chồng chất, biết đâu mà lường.
Nhà mình nay sắp hết đường,
Con không nói thật, ai thương cho nào.
Chi tiêu toàn việc tào lao,
Tiền ra vung vít, tiền vào thì không.
Con xem, ai cũng đợi trông,
Nói đi kẻo lại mất công đợi chờ.
Sáu mươi tỷ (usd) rất đáng ngờ,
Triệu người lao động không sơ múi gì.
Con ơi hãy nói thật đi,
Trăm hai tám tỷ (usđ) còn gì hả con ?
Nhiều năm ky cóp mỏi mòn,
Không ăn trả nợ có còn là bao ?
Con ơi, nghĩ lại xem sao,
Con không nói thật, khi nào mới khôn ?
Bọn Tàu nó hút mất hồn,
Không làm chỉ phá có tồn tại chăng ?
Con ơi, con có biết rằng,
Người ta bàn tán, cái thằng luyên thuyên!
Lúc nào cũng thích vay tiền,
Theo người xúi dại, có điên họa là ?
Bao nhiêu con phải nói ra,
Mọi người tường tỏ để mà bảo ban.
Đến thời nước nát, nhà tan,
Bao năm vẫn thế, còn bàn vào đâu ?
© Hoàng Đức Doanh
Hà Nội, 05-05-2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét