Khác với lũ người trần – mắt thịt, Thánh nhân, tất phải có viễn kiến hơn người: 圣人见其所始, 则知其所终. Thánh nhân kiến kì sở thủy, tắc tri kì sở chung. Tạm dịch: Thánh nhân, là những người khôn ngoan. Chỉ cần nhìn thấy khởi đầu của một sự vật hoặc một sự việc, người ta có thể minh định được cả quá trình phát triển, lẫn kết cục của nó (sách Lục thao – thiên Văn khải).
Dĩ nhiên, người ta chỉ cần đến viễn kiến của bậc Thánh nhân, trong những pha khó nhằn. Chứ sự việc nó đã quá rõ ràng, cần gì phải hỏi ý kiến của các cụ. Tỷ như, cái sự hoang đường của Chủ nghĩa CS và cái sự sụp đổ tất yếu của nó.
Nói vậy, chứ trên đời, vẫn thiếu gì những kẻ “dở hơi ăn cám lợn”. Chúng đã được nhìn tận mắt – đã được sờ tận tay, thậm chí, còn bị sống ở đó, mà vẫn mang trong mình niềm tin: “Chủ nghĩa CS, là mùa xuân của nhân loại (!)”. Có tai, như điếc – có mắt, như mù. Bởi thế, chúng cố tình không nhận ra bản chất của chế độ CS. Cái chế độ, chứa đầy hận thù – giả dối – bất công – bạo lực và cả vô nhân tính nữa. Những “đỉnh cao trí tuệ Nhân loại” của cái chế độ ấy, càng không thể không biết điều đó. Nhưng, chúng vẫn cố rước nó về và mang dân chúng ra làm chuột bạch. Hậu quả, cả Đất nước lầm than. Những kẻ đó, “phi khốn nạn, ắt thần kinh”. Chúng, là ác Quỷ – là lũ bịp bợm – là bọn ngụy Thánh nhân. Họ Mao ở Trung quốc và đệ tử Polpot của y ở Campuchia, chỉ là một trong muôn vàn ví dụ.
Vẫn biết: bá nhân, bách tính – khôn hèn, lẫn lộn. Nhưng, có 2 hạng người, biết rõ người ta không phải là bậc Thánh nhân, mà vẫn dựng bia – đẽo tượng kẻ đó. Để rồi, hàng ngày, chổng mông trước chính cái tác phẩm do mình tạo ra và khấn vái xì xụp: Một, là cái bọn mê muội. Hai, là cái bọn lưu manh, chuyên buôn Thần – bán Thánh, để kiếm quyền và kiếm tiền.
Trung Hoa, thì như thế. Nước Nam mình, về độ mê muội, nào có kém gì. Đi đến đâu cũng thấy “muôn năm”, với lại “vạn tuế”. Cho dù, biết rõ mười mươi: Những thứ dở hơi đó, đi ngược với tất cả mọi quy luật của Tự nhiên.
2- Dân gian, đã từng tổng kết và đúc rút ra một Chân lý: “làm tớ thằng khôn, còn hơn làm thày thằng dại”. Biết là, như vậy. Nhưng thiếu gì lúc, Dân tộc mình, vẫn phải làm đầy tớ cho những thằng dại. Đơn giản, vì những thằng dại ấy, vừa điên khùng – vừa khát máu và chúng còn có cả súng nữa. Đã đành, Dân tộc nào cũng có khát vọng: Thống nhất – Độc lập và Tự do. Nhưng, nhân danh Độc lập – Tự do, để đánh đổi nó, với bất cứ giá nào: Từ nhiều triệu sinh linh của Dân tộc, cho đến, sự tàn phá đến mức tan hoang của Đất nước. Điều đó, không đáng. Đơn giản, vì còn có rất nhiều cách lựa chọn khác, để cũng đạt được cái mục tiêu ấy. Đâu nhất thiết, phải “ăn sống – nuốt tươi” và nôn nóng, để rồi phải trả bằng một cái giá quá đắt. Nền Độc lập thật sự của Đất nước Thái lan và qui chế Tự do của Nhân dân nước bạn, là những minh chứng, cho luận điểm này. Nó càng không đáng, nếu biết rằng: Dân tộc Việt, đã đánh đuổi và cuối cùng, không có cơ hội, để được làm đầy tớ cho 2 thằng khôn ngoan, là Pháp và Mỹ. Đau nhất, tránh được vỏ dưa, chúng ta lại gặp phải vỏ dừa. Kết thúc cuộc chiến, Đảng không đem đến cho chúng ta cơ hội: Được làm thày của cái thằng vừa ngu – vừa ác, là Tàu cộng. Trái lại, Đảng anh minh – vĩ đại và có kèm theo cả 1 tí sáng suốt nữa, bắt chúng ta, phải đem tấm thân ngọc ngà ra, để làm đầy tớ – làm nô lệ cho chúng và để chúng, tùy thích dày vò. Dĩ nhiên, Đảng được chúng ưu ái và thí cho cái vai trò của bọn “cai đầu dài”.
Tổ tiên, nếu có linh thiêng, xin hãy về và vật chết hết những lũ khốn nạn nào, đã đẩy cả Dân tộc Việt chúng con, đến thảm cảnh này.
3- Xét trường hợp của Cả Trọng – người đứng đầu của Đảng CS Việt nam. Đồng nghĩa với việc, ông ta phải chịu trách nhiệm cao nhất về cả những thành công hiếm hoi và cả những thảm bại tràn lan, đang xảy ra trên khắp Đất nước mình.
Ông này, giỏi lắm. Học hàm Giáo sư – học vị Tiến sĩ, ông đều có đủ. Tính ông, đã cần kiệm, lại còn liêm khiết nữa. Ông không có thói quen “bạ cái gì, cũng va vào mồm”. Giống như, Tổng cựu Nông Đức Mạnh. Tiền bạc – gái gú, ông chẳng màng. Sự thật đó, hiển nhiên và là điểm sáng duy nhất, trên con người ông. Bù lại, ông chỉ nghiện có đúng mỗi món: quyền lực. Trăm mưu hèn – ngàn kế bẩn, ông chẳng từ. Miễn sao, đạt cho bằng được mục đích: Ngồi lên đầu của tất cả những người dân Việt còn lại. Để thỏa mãn cho cái ý nghĩ cá nhân – không thể nói là cao cả ấy, dẫu có bị cái gì đó, giống như Ceaușescu ở Rumani, ông cũng nguyện xin làm. Ngoài liêm khiết và nghiện quyền lực, ông không có bất cứ một phẩm chất nào khác, để có thể so sánh được với các bậc Thánh nhân.
a- Trước hết, ông cũng như lũ đồng đảng, đều có cái gien “trơ trẽn” di truyền. Chỉ vì cái ghế Tổng Bí thư thấp hèn, ông sẵn sàng chà đạp lên luân thường – đạo lý. Ông cố tình đặt ra những tiêu chuẩn, để rồi, ngồi xổm lên chính những tiêu chuẩn đó. Cuối cùng, “một mình – một chợ”, thâu tóm sạch quyền lực. Tỷ như:
– Ông đặt ra cái yếu tố tuổi tác, để chặn đường tiến của Đại Quang và Tư Sang. Trong khi, không chịu sờ tay vào gáy, để thấy rằng: ông là cái thằng già nhất trong số tất cả các đối thủ Chính trị của mình. Kể, cũng kì. Các đối thủ của ông, ai cũng bị át phân. Chẳng biết, họ sợ cái gì, mà nhất loạt, ai cũng cam chịu cảnh “cua nhìn thấy ếch”. Chẳng ai dám ẳng lên. Cho dù, chỉ 1 tiếng. Nhắc các ông kia: Lễ nghĩa, cũng phải tùy từng người, mà định ra cách ứng xử, sao cho thích hợp. Đi với bụt, mới cần mặc áo cà sa. Chứ đi với lũ ma mọi, cần gì thứ ấy. Nó đã chơi trò mèo như thế, quân tử làm cái đếch gì, để thiên hạ cười cợt và cho ta vào cái bị, cùng hạng với lũ “ngu trung”.
Trong thiên Hư – thực, Tôn tử có viết câu này: 故善战者,致人而不致于人. Cố thiện chiến giả, trí nhân nhi bất trí vu nhân. Tạm dịch: người giỏi tác chiến, họ luôn tìm cách khống chế đối phương. Không bao giờ, để cho đối phương làm được cái điều ngược lại. Nghĩa là, không để chúng dễ dàng áp đặt được lối chơi, lên mình.
Cả Trọng, khống chế ông Chủ tịch, bằng cái Thông báo số 13 – TB/TW. Việc của ông Quang, là phải thoát ra khỏi cái bẫy ấy. Dĩ nhiên, không phải bằng cách cò cưa – kéo xẻ với Trọng, để ném được cái Thông báo dở hơi kia, vào trong sọt rác. Hãy dùng cách của Tôn tử: 以迂为直,以患为利. Dĩ vu vi trực, dĩ hoạn vi lợi. Nôm na: đường vòng mà được việc, tốt hơn nhiều, so với đi đường thẳng. Bị dồn vào đường cùng, nào chắc gì đã xấu. Phải vào đó rồi, ta mới có động lực, để xông lên.
Trường hợp của ông Quang, cần gì phải dùng “đao to – búa nhớn”. Chỉ cần, kẹp dao vào cạnh sườn của lão già và nói nhỏ với lão, như thế này:
Thưa đ/c Trọng kính mến và khả ái. Dân gian, có câu: “Thầy già – con hát trẻ”. Đúng là, như vậy. Thầy, thì cần già. Vì người già, mới có nhiều kinh nghiệm. Con hát, thì cần trẻ. Vì người trẻ, giọng mới hay – tay mới dẻo – dáng mới đẹp. Từ đó, dễ làm mê đắm lòng người. Biết là như vậy, nhưng khi chọn Nguyên thủ, người ta không chỉ căn cứ vào mỗi tuổi tác. Thiếu gì kẻ, đầu đã bạc trắng, nhưng vẫn hành xử như lũ trẻ trâu và trong đầu của chúng, chỉ chứa toàn đất sét. Tuổi tác – sức khỏe và trí thông minh, cả ba tố chất ấy, phải kết hợp nhuần nhuyễn với nhau, trong nội tại của mỗi người lãnh đạo. Từ đó, nó sẽ tạo ra bản sắc riêng cho họ. “Khôn đâu đến trẻ – khỏe đâu đến già”. Trong 3 nhân tố ấy, đ/c được mỗi vế đầu. Tức là, đã thuộc lớp người “xưa nay hiếm” và rất xứng đáng, để “đi vào dĩ vãng”. Tuổi tác càng cao, sức khỏe của đồng chí, ngày càng xuống dốc. Ngày nào, đ/c chẳng xơi hàng vốc Viagra. Cốt sao, khi đi tiểu, nước đái, không làm ướt mũi giày. Làm việc gì, đ/c cũng rề rà, như “xẩm sờ lìn”. Nói cho đ/c biết:
Muốn diệt chuột, người khôn ngoan, có 3 cách để lựa chọn: Thứ nhất, đặt bẫy – thứ nhì, đánh bả – thứ 3, nuôi mèo. Chỉ những thằng điên, cứ nhìn thấy chuột, là nháo nhác đi tìm gậy và hùng hục đuổi theo, để đập nó. Đã điên lên rồi, người ta thường chẳng xá gì đến những chuyện còn lại. Riêng đ/c, “đánh chuột, mà vẫn đau đáu sợ vỡ bình”. Thế thì, xin lỗi đ/c Trọng, đuổi đánh nó làm cái đxx gì, cho tốn thời gian và công sức.
Về nguyên tắc, khi nhóm lò, người ta chỉ chọn củi khô, để thảy vào. Như thế, bếp mới mau bén và lửa mới đượm. Cái đó, giải thích cho việc người ta phải phơi củi, cho thật nỏ. Xin lỗi đ/c, chỉ có cái loại “mặt nạc – đóm dày” và cái loại “ngu lâu – dốt bền”, mới nghĩ ra được cái chuyện: cho củi tươi vào lò. Lửa cháy lom dom, thì đã đành. Không những thế, bếp nhà ta, đầy khói. Ương ngạnh lao vào đấy, để nhóm lò: Hai con mắt của đ/c, mà không bị toét nhèm, chúng tôi, nguyện đi đằng đầu.
Nhân cái chuyện nhóm lò, xin dẫn đ/c đến chỗ Quỷ Cốc tử. Để xem, ông ta bàn về cái chuyện củi khô – củi ướt, ở thiên Ma, nó như thế nào: 故物归类;抱薪趋火,燥者先燃;平地注水,湿者先濡. Cố vật quy loại: Bão tân xu hỏa, táo giả tiên nhiên. Bình địa chú thủy, thấp giả tiên nhu – Quy luật của tự nhiên: Ném bó củi vào lửa, cành khô sẽ cháy trước. Đổ nước ra mặt đất, dòng chảy, sẽ hướng nó đến chỗ trũng. Rõ ràng, không một dòng, nói về cái chuyện dùng củi tươi đun bếp. Nói chi đến cái chuyện: Đem củi tươi, đi làm cái chuyện “vạn sự khởi đầu nan”. Đó là, đi nhóm lò.
Đất nước, đang đứng trên bờ của vực thẳm. Nhưng đ/c vẫn mê sảng, để nói lấy được rằng: “Thời đại Hồ Chí Minh rực rỡ nhất trong Lịch sử của Dân tộc (!)”. Nào, chỉ có vậy. Nói xong cái câu “đầu Ngô” ấy, đ/c lại tương mẹ nó cái “mình Sở” vào ngay được: “Đến hết thế kỷ này, không biết, đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam, hay chưa (!)”. Khắm đến mức, không thể chịu được.
Nói ra những cái điều ấy, không phải, để moi móc đ/c. Mà, chỉ muốn nổi lên một vấn đề: Chỉ số IQ của đ/c, hơi thấp. Chúng tôi, hết sức xấu hổ, khi phải đội đ/c lên đầu.
Đã đành, đ/c không tham tiền. Nhưng tham tiền, chưa là cái gì, so với chuyện: dốt nát, mà tham quyền. Làm gì mà đ/c không biết: Mình chỉ là cái loại “phận mỏng cánh chuồn” – là cái loại, đã “hết đát” và vô tích sự. Nhưng vẫn dùng kế “chó già giữ xương”, để ôm chặt quyền lực. Cả mấy khóa liền giữ trọng trách của Đảng và Nhà nước, ngoài cái món đánh võ mồm ra, đ/c chẳng làm được cái đếch gì. Chính đ/c, đã tự dẫn mình đến chỗ thân bại – danh liệt và chính đ/c, sẽ chôn vùi cái sự nghiệp “quang vinh” của Đảng ta.
Đặt ra tiêu chí về tuổi tác, là rất đúng. Nhưng trước hết, hãy nhìn lại mình và hãy gương mẫu làm trước đi: Già, phải về – yếu, phải lượn và dốt, phải lủi đi. Cho, nước nó trong.
– Ông lấy cái yếu tố “người miền Bắc và có lý luận”, để loại Ba X – một cái tay anh chị, người miền Nam và nghe cái bọn thối mồm, nó đồn thổi rằng: Ông chỉ có trình độ văn hóa lớp 3, trường làng.
Đến lượt Ba X, không hiểu sao, cũng cắn răng – im lặng mà chịu trận. Để đến bây giờ, đám tay chân của ông, đã bị Tổng Trọng tỉa tót kĩ càng. Lớp thì bị bắt – kẻ thì bị tước sạch binh quyền. Những lời khai hoặc lời thú tội của chúng, là những cứ pháp lí, không thể vững vàng hơn, để đưa ông, lên đoạn đầu đài. Dao, đã mài – thớt, đã rửa. Còn muối, đã được cho vào cái xoong nước lã và củ xả, đâu có đắt đến mức, không cho cả nắm vào trong đó. Nói thế để thấy, cái tình thế “mành chỉ treo chuông” của Ba X. Tay ông, không tấc sắt – Đằng sau ông, là vực thẳm – Phía trước ông, cừu thù, đang cầm dao và điên cuồng lao đến, với quyết tâm, không gì có thể son sắt hơn: ủi ông xuống vực. Ông không thể và cũng chẳng có con đường nào, để mà lùi. Nhắc với ông: Khi kẻ thù nó đã dí dao vào sườn mình, thì cũng phải biết đường mà rút khẩu súng trong túi ra, rồi chĩa thẳng vào cái bọng đái của nó:
Đã dư bốn chục năm, kể từ khi thống nhất Đất nước. Sao bây giờ, đ/c vẫn chia rẽ vùng miền ra, như thế. Chúng ta, đi làm Cách mạng, chứ có phải là đi ăn cỗ đâu, để chia phần rành mạch: Tổng Bí thư, phải là người miền Bắc – Thủ tướng, phải là người miền Nam… Nếu muốn rạch ròi, chúng ta, phải nói rõ ra với nhau, như thế này: Ai giỏi, thì làm – ai dốt, thì về. Đ/c vỗ ngực, tự nhận mình “có lí luận”. Nhưng tôi thấy, cái gọi là lí luận của đ/c, rặt một thứ “lí sự cùn”. Chưa có một luận điểm nào của đ/c, phù hợp với thực tế. Cho nên, quanh đi – quẩn lại, đ/c chỉ dám diễn thuyết cho cái đám ễnh ương, nửa điếc – nửa nghễnh ngãng, nó nghe. Chứ nếu đã giỏi đến mức, có thể “đổi trắng – thay đen”, xin đ/c: Hãy lên một cái diễn đàn mở, mời “các thế lực thù địch và phản động” đến. Sau đó, tranh luận công khai và thẳng thắn, với “các luận điệu Tuyên truyền xuyên tạc và bậy bạ” của chúng. Ở đó, liệu đ/c, có thể vặn được cổ, cho dù, chỉ là 1 con tép riu. Tỷ như, lão Dân già? Không dám làm việc ấy, hãy câm cái mồm đi và đừng có mà nói với tôi: đ/c là loại người “có lí luận” và biết lí sự.
Đây là tử huyệt thứ nhất của ông Tổng: Thực lực không có, nhưng vẫn tham quyền – cố vị. Từ đó, kích động cuộc đấu đá nội bộ. Khiến đồng đội của ông, phải trở mặt và phải phá ông, theo cái cách “từ trong phá ra”.
Bạn đọc, xin hãy ngắm cái vòm đá kia. Nó không dễ sập, nếu bị đè, từ trên xuống. Nhưng mọi chuyện, sẽ đơn giản hơn nhiều, nếu lực tác động ấy, lại được đặt theo hướng, từ dưới lên trên.
b- Hành xử với đồng đội như thế, chưa đủ. Ông chăm sóc quần chúng, còn tận tâm hơn.
– Xưa nay, ông nổi tiếng là người ham học. Trên giời – dưới biển, cái gì ông cũng biết – cái gì ông cũng hay. Ông chỉ không biết câu nói của Đức Thánh Trần: “Khoan thư sức dân, ấy là kế sâu rễ – bền gốc. Là thượng sách, để giữ Nước”. Chính vì thế, nên ông bóc lột Nhân dân thậm tệ. Dĩ nhiên, qua sưu cao và thuế nặng. “Các thức thuế các làng thêm mãi”. Nhưng Tổng đây, vẫn chẳng muốn dừng. Ông làm ngơ, khi lũ lâu la đi cướp đất của dân nghèo. Chuyện đó, nào phải là cá biệt. Hang cùng – ngõ hẻm trên đất nước này, ở đâu mà chẳng có. Chỉ cần ra ngõ, là chạm tay vào nó. Mục đích cuối cùng của ông: “Làm cho thập thất cửu không/ Làm cho xơ xác, khốn cùng chưa thôi”. Của đáng tội, ông không tham nhiều trong cái đống của ăn cướp ấy. Ông dùng nó, để chia cho lũ lâu la. Hiển nhiên, đó là cái giá, để mua lòng trung thành mù quáng của chúng. Ngu như ông, sao biết rằng: Để dân đói, cái gì đến, nó tất sẽ đến.
Và, lúc đó, sẽ không có ôn hòa. Như, sự việc đã từng xảy ra, ở cái trạm thu phí Cai Lậy nữa đâu. Tổng Trọng và cả cái Đảng CS Việt nam, hãy nhớ cho kĩ điều đó.
– Miếng ăn của dân, ông giành. Môi trường sống của dân, ông đầu độc. Chỉ vì mấy lời phỉnh phờ của thằng bạn đểu, ông cho nhập công nghệ bãi rác của chúng về. Khoan hãy nói đến chuyện đắt – rẻ và hiệu quả kinh tế của chúng. Chỉ cần biết, với những dây chuyền và công nghệ ấy: Biển của nước mình, đang hấp hối. Các dòng sông của nước mình, đang dần chết. Không khí của nước mình, hôi thối và đầy bụi. Nguồn nước ngầm, đang cạn kiệt và ngày càng bị ô nhiễm nghiêm trọng. “Thập diện, mai phục”. Ông Tổng làm thế, dân mình:
Nỗi diệt giống, bề lo – bề sợ,
Người giống ta, biết có còn không?
Nói ra sởn gáy – động lòng,
Cha con khóc lóc, vợ chồng thở than.
Á Tế Á Ca – Phan Bội Châu
– Sống trong một cái môi trường như thế, dân mình, không giành được giải quán quân về ung thư của Thế giới, ấy mới là chuyện lạ. Dân mắc bệnh, không xót thương cho họ thì chớ. Trên cương vị của mình, con quỷ cái Kim Tiến, còn đang tâm cho nhập thuốc giả về, để bán cho họ với giá cắt cổ. Không treo cổ nó lên, chứng tỏ, ông Tổng cũng là tòng phạm.
– Cuộc sống vật chất, là như thế. Cuộc sống tinh thần, trăm vạn lần, còn khổ hơn. Những gì về Tự do và Dân chủ, mà Hồ Chí Minh đã long trọng hứa trước Quốc dân – đồng bào, đều bị ông xù. Nói một cách không ngoa: Ông đang vạch đường và chỉ đạo lũ lâu la thực thi chiến lược: Đưa nước Việt, quay trở lại với thời kì nô lệ. Và, có vẻ như, ông đã thành công.
“Tức nước, sẽ vỡ bở”. Cố tình đặt mình vào vị trí đối lập với Nhân dân. Đó là tử huyệt thứ 2 của ông Tổng.
c- Từ những luận điểm trên, ta có thể thấy: ông Tổng, hoàn toàn không biết cách trị Quốc – an Dân. Vậy mà, đến giờ này, ông ta vẫn còn đứng được. Phải chăng, ông ta có cái tài trong lĩnh vực đối ngoại, để kéo lại? Không hề, có cái chuyện đó.
– Sách Lục thao – thiên Thiểu chúng, chép rằng: 以弱击强者,必得大国之与,邻国之助. Dĩ nhược kích cường giả, tất đắc đại quốc chi dữ – lân quốc chi trợ. Áp dụng vào hoàn cảnh cụ thể của Việt nam: Chúng ta là một nước nhỏ và yếu. Muốn chống được thằng khổng lồ Trung cộng, tất phải hội đủ hai điều kiện tiên quyết: Thứ nhất, phải có đại quốc chống lưng và thứ nhì, phải được các nước lân bang phù trợ. Chưa có nó, thì bằng mọi cách, phải tạo ra nó. Ngây ngô như Trọng, sao biết được điều này. Chính vì thê, y đề xướng và ra sức cổ vũ cho cái chiến lước đối ngoại “ba không” của mình: “không tham gia các liên minh quân sự, không là đồng minh quân sự của bất kỳ nước nào, không cho bất cứ nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việt Nam và không dựa vào nước này để chống nước kia”. Hậu quả nhãn tiền, các nước lớn, ngãng ra bằng hết. Cái vế thứ nhất: “có đại quốc chống lưng”, đã không xuất hiện. Ai được lợi ở đây, ngoài Tàu cộng.
Trung cộng, lộng quyền ở Biển Đông. Philippines, đã gứi đơn kiện chúng, tại Tòa án Trọng tài thường trực (PCA). Họ, mời Việt nam tham gia. Cả Đẫn, chỉ đạo cho Bộ Ngoại giao, đứng ngoài. Chung cuộc, Philippines thắng. Còn chúng ta, mất đi một cơ hội vàng, từ trên trời rơi xuống: liên minh với lân quốc, để chống kẻ thù chung. Ngoài ra, với chính sách hai mặt: Trong nước, đàn áp khốc liệt các cuộc biểu tình của dân chúng, khi họ đòi bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ. Mặt khác, lại phỉnh phờ và ve vãn nhờ Quốc tế, làm giúp cho cái việc này. Chỉ có loại ấm đầu, mới đi đánh bạn và giúp đỡ bọn thần kinh. Hệ quả, cái chuyện “lân quốc chi trợ”, cũng không có nốt. Thân cô – thế cô, lại đứng trước một thằng khổng lồ. Ai thắng – ai thua, chẳng cần nói, ai cũng rõ.
Quen thói ngông nghênh với thần dân của mình, ông Tổng còn mang cái thứ Luật rừng của mình ra, để “giao thiệp” với Thế giới. Ông mà không gật, hỏi có thằng mật vụ nào, dám to gan tới mức: Giữa thanh thiên – bạch nhật, sang tận nước Đức, “xô cửa xông vào, liều mình như chẳng có”, để mà bắt người? Dĩ nhiên, ông không phải là Thánh nhân. Bởi thế, đâu có lường trước được phản ứng quyết liệt của một nước văn minh và có chủ quyền. Cũng như, đâu có lường trước được, những hậu quả thê thảm của nó.
– “Âm dương hòa hợp”. Cho nên, cái loại chuyên đi bắt nạt dân lành, tất luôn khiếp sợ trước cường quyền. Nhìn thấy Tàu cộng, ông run lên như chó nhìn thấy Sư tử. Vũ khí – khí tài, toàn mua về những đồ xịn nhất. Nhưng, chưa bao giờ, có ý định: Sẽ đem dùng nó. Bằng chứng, đó là sự hi sinh một cách hết sức vô nghĩa của 64 cán bộ và chiến sĩ Hải quân Nhân dân Việt nam, ở đảo Gạc ma. Thân thể của các anh, đã hòa tan vào trong nước biển. Nhưng nỗi oan khiên của các anh, không thể mất đi. Nó sẽ tích tụ, thành một khối và sẽ có lúc, nó sẽ được đặt lên mặt bàn: Trong phiên tòa của Nhân dân, xét xử tội ác của chế độ CS. Gần đây nhất, là vụ ươn hèn rút giàn khoan ra khỏi bãi Tư chính. Bãi này, nằm sâu trong Hải phận của Việt nam. Việc rút giàn khoan này, có thể so sánh với sai lầm chiến lược của Nguyễn Văn Thiệu – Tổng thống Việt nam Cộng hòa. Khi ông ra lệnh: rút lui chiến lược, sau khi thất thủ Buôn mê thuột, vào tháng 3 năm 1975.
Không có tâm – không đủ tầm và hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc đối ngoại. Dẫn đến, sự cô lập và khinh ghét của cộng đồng Quốc tế. Đó là tử huyệt thứ 3 của ông Tổng.
d- Người xưa, có câu: 智者不为谋,则社稷危;辩者不为使,则使不通;勇者不为斗,则边境侵.Trí giả bất vi mưu, tắc xã tắc nguy – Biện giả bất vi sứ, tắc sứ bất thông – Dũng giả bất vi đấu, tắc biên cảnh xâm. Tạm dịch: Không tận dụng người giỏi, để bày mưu: Xã tắc, tránh sao khỏi thảm họa. Kẻ phân biệt rạch ròi mọi mâu thuẫn và biết khéo ăn – khéo nói, mà không sai đi sứ: Sứ mệnh của Chúa, sao có thể được thực thi. Người dũng cảm, bị ngồi chơi – xơi nước: Biên cảnh, ắt bị lân bang xâm.
Người thường, có Trí – Biện – Dũng thì tốt. Không có, chẳng sao. Nhưng đã là Chúa, phải hội tụ đủ cả 3 nhân tố này. Không những thế, phải ở tầm cỡ thượng thặng. Tiếc thay, Chúa Trọng, chẳng có nổi một. Thế nên, vận Nước, như con tàu giữa thác ghềnh, mà trên đó, không hề có bóng dáng của một ông thuyền trưởng giỏi.
– Về cái gọi là Trí của ông Tổng, phần trên đã phân tích tương đối kĩ. Xin được phép, không nhắc lại. Chỉ xin, bàn về cái Biện của ông Giáo sư – Tiến sĩ Nguyễn Phú Trọng. Qua đó, độc giả sẽ thấy, cái bộ mặt thật và cái ánh hào quang giả tạo của ông ta, nó đẹp, đến mức như thế nào.
Không thể phủ nhận: ông Tổng, chỉ là cái dạng gà mờ. Mắc bệnh tiền đình bẩm sinh. Do đó, chẳng có khả năng, phân biệt được đúng – sai và không có khả năng phân biệt được phương hướng. Chỉ cần một và chỉ một bằng chứng duy nhất, cũng thừa đủ để minh chứng cho cái luận điểm này: Ông không minh định được kẻ thù. Không minh định được kẻ thù, sao có thể lập ra được phương án phòng thủ Đất nước? Không có phương án phòng thủ, Đất nước, như một cái nhà không nóc. Chưa bao giờ, ông coi cái thằng “bạn đểu” Trung Cộng, là thù và chẳng khi nào, ông coi Hoa Kỳ, là bạn. “Ý Đảng”, luôn đi ngược và xung đột lợi ích với “lòng Dân”. Điều đơn giản nhất ấy, mà ông còn không nhận ra. Nói chi đến những cái chuyện “công to – việc nhớn”. Cái “biện” của ông (nếu có), suy cho cùng, cũng chỉ là cái loại bao biện – là cái thứ biện biệt của lũ trẻ trâu và nếu có cao hơn nữa, cũng là cái loại lí sự cùn. Lũ lâu la của ông, thường giải trình rằng: Những lâu đài – những khối tiền của mà chúng có được, là do tích lũy từ việc “chạy xe ôm” – “buôn rượu lậu” hoặc bán “chổi chít”. Nghe chúng trơ trẽn nói ra những điều phi lí đến như thế, ông cũng im lặng, để biểu lộ thái độ đồng tình. Chẳng biết, ông nhu nhược – ông ngu hay cùng lúc, có cả 2 thứ ấy?
– Nói về cái Dũng của ông, càng thêm buồn. Trong những năm cả nước đánh Mỹ, bao người đã tình nguyện và hăng hái cầm súng lên đường ra mặt trận. Trong số đó, thiếu gì người mới 12, 13 cái tuổi đầu. Ba X, chẳng hạn. Ông ta đánh trận, từ khi, “chim” của mình, vẫn còn chưa thèm mở mắt. Dĩ nhiên, không có cái chuyện: Đường ra mặt trận, “mùa này đẹp lắm” và chỉ gồm toàn những người tình nguyện. Ai không tình nguyện, tất sẽ bị cưỡng bức. Riêng ông Tổng, xin hỏi: đã trốn chui – trốn nhủi ở nơi đâu và bằng cách nào, mà không phải đi bộ đội? Các bác “xấu bụng”, còn bôi bác rằng: Người mẹ yêu quý của ông, không muốn dòng họ nhà mình, tuyệt tự. Cho nên, bà đã đánh đổi việc ấy, bằng 2 con gà mái cùng với mấy chục quả trứng. Thực – hư của câu chuyện đó, như thế nào? Ông có dám thanh minh, trước bàn dân – thiên hạ?
Sợ chết, suy cho cùng, chưa phải là những cái gì tồi tệ nhất ở một con người. Có điều, đã nhát gan thì nên trốn kĩ ở nhà – chỉ nên bám váy mẹ và rúc đầu vào nách vợ và chỉ nên ăn quẩn xung quanh cái cối xay cùn. Giống như, lũ gà què. Ngo ngoe ra chỗ ba quân làm chi, cho hổ thẹn với chí làm trai. Đến chốn quan trường làm chi, để rước họa diệt thân vào người.
Hèn như thế, cho nên, mới chỉ nhìn thấy con ngáo ộp Trung Hoa, đã xun hết cả vòi. Để rồi, chưa bị chúng đánh, mà đã đầu hàng vô điều kiện.
Tài hèn – chí cùn và nhát như thỏ đế. Đó là tử huyệt thứ 4 của ông Tổng.
Bốn cái tử huyệt ấy của ông Tổng, đánh từ ngả nào vào, cũng chết. Những cái khác, xin phép cả nhà, cho Dân già giữ lại một ít, để giắt lưng. Phòng khi, ông Tổng lên cơn, đến sờ đít lão Dân già, lão còn có vũ khí, để mà “giao thiệp nghiêm khắc” với ông ta.
5- Ông Tổng, là con người như thế. Cho nên, còn ông Tổng, Nước Việt còn điêu linh. Chúng ta, còn mất mặt trên trường Quốc tế – chúng ta, còn bị Tàu ép và chúng ta, càng bị lệ thuộc sâu vào chúng. Những sự việc này, rồi sẽ để lại di hại không dễ gì khắc phục, cho các thế hệ con cháu của chúng ta.
Phải thay đổi. Đó là mệnh lệnh của cả con tim và khối óc.
Giữa cái xấu và cái tồi tệ, người thông minh, không chọn phương án 2. Mong rằng, các thành viên trong Hội nghị TW 6 lần này: hãy bừng tỉnh – hãy hành động và hãy tống cổ lão già: Tuổi cao – sức yếu; mắt mờ – chân chậm; ương ngạnh – dốt nát và bảo thủ về vườn. Theo “đúng quy trình” và đúng cái lộ trình, mà Đại hội Đảng lần thứ XII của quý vị, đã định ra.
Nguyễn Tiến Dân
Tel: 0168 – 50 – 56 – 430
Địa chỉ: Vì tin vào cái lũ CS đê hèn, nên bị chúng lừa đảo và cướp sạch của cải. Bởi thế, mất nhà và trở thành dân du mục. Nay đây – mai đó, chưa có nơi ở cố định.
Tiếng Dân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét